Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England

Dân Tộc Việt Nam Tự Do – Quê Hương Việt Nam Trường Tồn

Archive for February 6th, 2013

Luật sư Lê Công Định được ra tù trước thời hạn

Posted by Webmaster on February 6, 2013

Luật sư Lê Công Định (DR)RFI – Đức Tâm – Thứ tư 06 Tháng Hai 2013

Luật sư, nhà ly khai nổi tiếng Lê Công Định, bị kết án 5 năm tù vào năm 2010 với tội danh hoạt động lật đổ chính quyền, đã được ra tù vào hôm nay, 06/02/2013. Tuy nhiên, ông Định vẫn tiếp tục bị quản thúc tại gia. Bà Đặng Ngọc Ánh, thân nhân của luật sư Lê Công Định cho AFP biết là ông Định đã trở về nhà sáng nay. Ông được trả tự do nhân dịp Tết và vì sức khỏe của mẹ ông không được tốt.

Tính đến hôm nay 06/02/2013, luật sư Lê Công Định đã ngồi tù 3 năm 7 tháng. Ra tù, ông vẫn bị quản thúc tại gia.

Năm nay 44 tuổi, luật sư Lê Công Định đã nổi tiếng vì đứng ra bảo vệ các đồng nghiệp đấu tranh cho nhân quyền. Ông bị bắt và kết án tù hồi tháng Giêng năm 2010, cùng với ba nhà ly khai khác, trong một phiên tòa ở thành phố Hồ Chí Minh. Tòa án Việt Nam kết tội các bị cáo «hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân », xâm phạm « an ninh quốc gia » với sự giúp đỡ của « các tổ chức phản động lưu vong ở nước ngoài ».

Ông Lê Công Định và ba bị cáo khác bị kết tội đã có quan hệ với Đảng Dân Chủ Việt Nam (PDV) ; đảng này đã bị chính quyền cộng sản Việt Nam giải thể trong những năm 1980, nhưng được một số nhà ly khai phục hồi vào năm 2006 và không được chính quyền Việt Nam thừa nhận.

Vụ xét xử luật sư Lê Công Định và các nhà ly khai đã dấy lên một làn sóng phản đối từ phía các tổ chức bảo vệ nhân quyền, Hoa Kỳ, Liên Hiệp Châu Âu.

Theo hãng tin AFP, kể từ đầu chiến dịch trấn áp chính trị, năm 2009 đến nay, hàng chục nhà ly khai và blogger tại Việt Nam đã bị chính quyền bắt giữ và xử tù.

Gần đây nhất, hôm thứ Hai, 04/02, tòa án tỉnh Phú Yên, Việt Nam, đã kết án nặng nề 22 thành viên một tổ chức bị coi là « phản động ». Lãnh đạo nhóm này, ông Phạm Văn Thu, 65 tuổi, bị kết án tù chung thân.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại | Tagged: | Leave a Comment »

Đơn kháng án của Blogger Điếu Cày

Posted by Webmaster on February 6, 2013

Điếu Cày Nguyễn Văn HảiChân Như, phóng viên RFA – 2013-02-06
TS Nguyễn Quốc Quân, một người Mỹ gốc Việt bị Việt Nam trục xuất hồi tháng trước, ngoài chuyện được tự do ra khỏi nhà tù, ông còn mang theo được lá thư của một tù nhân lương tâm nổi tiếng khác tại Việt Nam là blogger Điếu Cày sang Mỹ.

Đài Á Châu Tự Do hỏi chuyện Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân xung quanh lá thư của blogger Điếu Cày. Mời quý vị cùng theo dõi.

Chân Như: Lời đầu tiên xin gởi lời chào đến TS Nguyễn Quốc Quân. Xin ông có thể cho khán thính giả của Đài Á Châu Tự Do biết là ông đã nhận được lá thư của blogger Điếu Cày trong trường hợp nào?

TS Nguyễn Quốc Quân : Chào Chân Như. Kính chào quý vị khán thính giả của Đài RFA. Tôi nhận được cái thư của anh Điếu Cày, thứ nhất là anh Điếu Cày nhập vào Trại B-34 từ nơi khác đến vào ngày 23 tháng 9. Ảnh vào B-34 để mà chuẩn bị ra tòa về vụ Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, và anh Điếu Cày ở đó được khoảng chừng gần 2 tuần cho nên có cái cơ hội anh em thò miệng ra ngoài cửa sổ để nói chuyện với nhau. Tôi quen giọng anh Điếu Cày cho nên nghe giọng thì cũng nhận ra ảnh là anh Điếu Cày. Và những người tù bên cạnh khi ảnh đi ngang qua thì thấy mặt và họ bảo đó chính là anh Điếu Cày.

Khi nhận được thủ bút của anh Điếu Cày thì tôi mới dám nghĩ rằng 99% người viết chính là anh Điếu Cày, nhưng mà qua tính khí khái của những lời lẽ mà ảnh nói thì quả thật tôi cho rằng tôi rất là may mắn được giao lưu, tức là trò chuyện với anh Điếu Cày xuyên qua lỗ cửa sổ.

Tôi ở Phòng 14 còn anh Điếu Cày ở Phòng 16, tức là chỉ cách nhau một phòng thôi. Đó cũng là một điểm rất là lạ mà chúng tôi, tôi và  Điếu Cày cũng có bàn với nhau là không biết tại sao họ lại để cho hai người tù chính trị ở sát với nhau như thế.

Chân Như : Như theo lời ông kể thì có nghĩa là ông bị giam chung nhà tù với blogger Điếu Cày. Ngoài việc giao lưu qua lại qua lỗ cửa sổ, vậy còn cơ hội gặp mặt với blogger Điếu Cày trong tù thì sao ạ?

Thư Kháng Án của Điếu Cày do TS Nguyễn Quốc Quân mang ra nước ngoàiTS Nguyễn Quốc Quân : Về gặp mặt thì không thể gặp mặt rồi, và ngay cả lúc tôi đi “làm việc”, theo cái nghĩa là đi ra ngoài để điều tra, hay là anh Điếu Cày đi ra ngoài để dự phiên tòa đó, thì cũng không bao giờ đi ngang phòng nhau, do đó cũng không có cơ hội để nhìn thấy mặt nhau. Nhưng mà sau khi ảnh vào rồi ảnh trò chuyện với người bên cạnh thì người bên cạnh mới bảo là có anh Nguyễn Quốc Quân. Cho nên chúng tôi đã lên tiếng với nhau để làm quen và nói chuyện với nhau.

Chúng tôi mỗi lần nói chuyện, vì chỉ cách có một phòng thôi nên gần nhau, cho nên chúng tôi có thể nói chuyện một cách trực tiếp, nghĩa là chỉ cần nói to lên thôi là phòng bên cạnh có thể nghe được.

Trong những giờ cửa mở, khi cửa mở thì chúng tôi ra cái hàng rào để mà có chỗ tắm, mặc dù không thể nhìn mặt nhau và mặc dù khoảng cách vẫn nhất định như vậy, nhưng mà mình có thể nói lớn và nói xuyên qua cái hàng rào để mà nghe được. Đó là cơ hội để mà nói chuyện. Và ở trong tù thỉnh thoảng người ta vẫn hát cho nhau nghe vào ban đêm. Người này hát, người kia hát, chẳng hạn như hôm đó, hai hôm sau anh Điếu Cày có hát bản “Tự Do”, còn tôi thì tôi đọc tặng cả dãy nhưng thực sự tặng anh Điếu Cày, tôi đọc bài thơ “Lời Mẹ Dặn” của nhà thơ Phùng Quán, mà có mấy câu thơ cuối cùng thì anh Điếu Cày rất đắc ý, mặc dù ảnh chưa từng nghe bao giờ. Các câu thơ đó là :

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

Những câu đó rất phù hợp với vai trò anh Điếu Cày trong thời gian này.

Chân Như : Dạ vâng.  Trở lại với nội dung chính. Xin ông có thể cho biết một vài điểm chính trong bức thư này được không ạ?

TS Nguyễn Quốc Quân : Nói là bức thư thì không hẳn đúng là như vậy. Đó là cái đơn kháng cáo của anh Điếu Cày. Như tất cả quý khán thính giả đã biết là anh Điếu Cày bị xử án, cùng với chị Tạ Phong Tần,  là 12 năm tù và 5 năm quản chế. Ảnh có nói với tôi như thế này:  Công tố viện đã đòi phải xử thật nặng, nhung khi mà vào hội đồng xét xử thì họ đã khuyến mãi thêm 2 năm tù nữa và 5 năm quản chế. Tổng cộng là 12 năm tù và 5 năm quản chế. Ảnh bảo rằng là ảnh tin rằng cái Điều 88 khắc nghiệt này là chắc chắn sẽ chết trước khi ảnh ra tù. Đó, tôi cho cái đó mới là thông điệp chính.

Nói trở lại cái tờ giấy mà tôi nhận được, đó chính là cái đơn kháng cáo sau khi nhận được bản đó rồi về ngày hôm sau ảnh có viết một cái đơn kháng án để đòi xử án lại. Thì cái đơn ảnh viết là khá đanh thép và rất hào hùng, do đó người quản giáo không chịu nhận tờ giấy đó. Họ bảo rằng là muốn kháng cáo phải viết một tờ giấy lễ phép hơn. Thế là anh Điếu Cày có tranh luận với họ, nhưng người quản giáo chỉ biết chấp hành lệnh trên thôi. Nếu mà không viết lại thì họ không gửi cái đơn kháng án. Do đó ảnh đã lấy tờ giấy khác để viết lại. Thế là cái tờ giấy mà ảnh viết trước đó (tôi xin mở ngoặc kép) nó bay qua phòng của tôi giống như một món quà, để cho tôi đọc. Và khi tôi đọc cái đơn kháng án đó thì tôi rất là xúc động. Ảnh bảo rằng là không có gì để gửi tâm tư của mình ra bên ngoài thì nhờ Quân thuộc cái đó để nói lại với công luận thế giới, nói lại với công luận Việt Nam ở nước ngoài. Tôi đã quyết tâm là làm thế nào cho tờ giấy đó được đến tay của hải ngoại.

Nếu mà quý vị biết thì trong bất cứ nhà tù nào, đặc biệt là nhà tù cộng sản không hề có những dòng chữ, không hề có bút hay giấy, và mỗi một tháng họ đều vào trong phòng họ xét rất kỹ. Và tôi biết chắc rằng nếu một khi tôi rời khỏi trại giam là họ xét tôi rất là kỹ, do đó tôi không thể giữ tờ giấy đó ở trong phòng. Tại vì tôi nhận được từ hồi tháng 9, do đó tôi đã tìm cách nhờ những người tin cậy chuyển tờ giấy đó ra khỏi trại. Người giúp đỡ đó tôi xin phép không được nói tên ở đây. Rất là may mắn, mọi thứ đã êm xuôi, và tờ giấy đã ra được đến hải ngoại sau khi tôi đã đến nơi an toàn ở bên Hoa Kỳ một ngày.

Nội dung của tờ kháng án đó gồm 2 phần chính mà phần đầu nói lên sự sai trái trong buổi xét xử và suốt trong thời gian điều tra, tức là những cái sai phạm, các vi phạm  pháp luật cho bộ luật tố tụng hình sự. Phần thứ hai là anh Điếu Cày đã nêu lên những phi pháp của Điều 88 nói riêng và một số điều luật khác nói chung ở trong bộ luật tố tụng hình sự.

Không những thế, anh Điếu Cày còn liệt kê một số điều luật trái ngược với chính Hiến Pháp Việt Nam nữa, do đó anh mới bảo rằng là Điều 88 là điều cần phải bị xóa bỏ khỏi Bộ Luật Tố Tụng cùng với một số điều luật khác. Tôi cho đó là một bản thông điệp và mong chờ hải ngoại cũng như quốc tế hãy tìm cách xóa bỏ Điều 88.

Chân Như : Vậy ông có kế hoạch nào để vận động cho blogger Điếu Cày trong thời gian tới hay không?  Và liệu với lá đơn kháng án trong tay, ông có hy vọng gì trong việc đi tìm công lý cho blogger Điếu Cày?

TS Nguyễn Quốc Quân : Cho đến nay thì cũng chưa có cái kế hoạch gì một cách cụ thể và cái đơn kháng án của anh Điếu Cày mang ra giống như lời kêu gọi đồng bào hãy chú tâm vào điều luật mà họ đã rất là tùy tiện bắt giữ người và rất là tùy tiện khi xét xử. Tôi cho rằng đơn kháng án của anh Điếu Cày coi giống như là một lời nhắn gửi thân thương của anh Điếu Cày đến đồng bào hải ngoại vì đã từ lâu rồi anh ấy vắng mặt. Rất là mong sự tiếp tay của đồng bào, cũng  như sẽ vận động để coi như là cái bằng chứng để cho chính quyền Hoa Kỳ nếu quan tâm về tình hình nhân quyền ở Việt Nam thì lúc đó có thể coi như là một lý do để làm thế nào vô hiệu hóa hai Điều 79 và 88.

Chân Như : Xin cám ơn Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân đã cho Đài Á Châu Tự Do những chia sẻ vừa rồi ạ.

TS Nguyễn Quốc Quân : Dạ vâng. Xin cảm ơn Đài đã cho tôi có cơ hội để mà hoàn thành một phần nào đó cái thông điệp, cái tấm lòng của anh Điếu Cày, một người mà tôi vô cùng mến phục, kính phục, và chúng tôi đã học hỏi lẫn nhau rất là nhiều điều. Trong suốt thời gian trong tù chính anh đã chuyển thức ăn cho tôi vì tôi rất là thiếu thức ăn, và tôi cũng tặng cho anh hai cuốn sách mà sách ở trong tù thì rất là quý. Tôi đã tuyệt thực nhiều ngày để có các sách đó và tôi cảm thấy món quà đó vào tay anh Điếu Cày thì nó có giá trị hơn rất là nhiều.

Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại | Tagged: , | Leave a Comment »

24-1-2013 Chương trình Kim Nhung Show với Blogger Huỳnh Thục Vy

Posted by Webmaster on February 6, 2013

Posted in Người Việt - Nước Việt | Tagged: | Leave a Comment »

Vài dòng nhân chuyện Lê Anh Hùng được thả

Posted by Webmaster on February 6, 2013

Lê Anh Hùng mẹ con đoàn tụ

Nguyễn Tường Thuỵ

Chả biết trường hợp Lê Anh Hùng gọi là gì? Gọi là trả tự do cũng đúng nhưng sẽ có người cãi: vào trại tâm thần là để “chữa bệnh”, sao gọi là trả tự do? Nhưng gọi là xuất trại thì không ổn vì có ai điều trị bệnh tâm thần chỉ trong 12 ngày, có mà Việt nam giỏi nhất thế giới về khoản tâm thần học. Hay gọi là phóng thích? He he, cũng không ổn nốt. Thôi thì cứ tạm gọi là thả như thả gà thả vịt vậy.
Mấy hôm nay có nhiều tin vui. Hôm qua thì Nguyễn Thị Oanh với đứa con trong bụng được thả. Trước đó 1 tuần, Nguyễn Quốc Quân, công dân Mỹ được thả sau chín tháng rưỡi bị giam. Kể ở Việt Nam ta có nhiều chuyện hay thật. Thích thì bắt chơi, không có cớ bỏ tù được thì thả ra. Không biết ở các nước khác, những trường hợp như thế này nhà chức trách có phải bối thường không hay cũng mông muội như ta. Nghe nói Nguyễn Quốc Quân khi bị bắt chỉ có một quyển sách triết và chín trang nói về “kỹ năng mềm”. Máy tính thì trắng, chẳng có dữ liệu nào.

Mình cũng vậy, cũng tới 4 lần bị bắt tuy chưa đêm nào phải đập muỗi trong trại. Trong đó có lần công an vào tận nhà bắt khiêng lên xe như là bắt tội phạm gnuy hiểm, tới mức không cho rửa mặt không cho mặc quần áo. Ra đến công an Thanh Trì mới biết lý do vô cùng đơn giản là họ nghi mình đến tham gia cuộc họp mặt tôn vinh phụ nữ nhân ngày 8/3. Giấy triệu tập he hé cho mình xem, đọc nhanh nhớ được dòng ghi lý do “kích động biểu tình” Mình giở luật tìm mãi, không thấy tội danh nào gọi là “kích động biểu tình” mà chỉ thấy ghi công dân có quyền biểu tình. Thế mới lạ.
Dân biểu tình đã quá quen với chuyện bị bắt, người một vài lần, người còn nhiều hơn minh. Ngồi trên xe bus nhằm trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà thẳng tiến mà ai cũng hớn hở, phơi phới. Người nói chuyện râm ran, hò hát,  người thì gọi điện cho người quen “khoe” đã bị bắt. Chợt nhớ đến câu thơ của Phạm Tiến Duật:
Đường ra trận mùa này đẹp lắm.
Rồi bác Hữu (họ Tố) nhà thơ cách mạng hàng đầu viết:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai.
Lại nhớ hồi mình viết đơn xin trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, cũng bị mời đi làm việc 1 ngày. Trong giấy mời ghi lý do là liên quan đến ANQG. Chữ viết khó đọc, mình chỉ vào 4 chữ viết tắt hỏi cái gì đây thì được giải thích đó là “an ninh quốc gia”. Nghe kinh quá, cứ như mình mua sắm vũ khí, tuyển mộ quân khởi nghĩa đến nơi. Mà lạ thật, công dân bày tỏ nguyện vọng mà lại nguy hại đến an ninh quốc gia. Nhưng mình tự an ủi, cái lạ đó đã ăn thua gì. Ở thời buổi này, có nhiều chuyện lạ gấp trăm ngàn ấy chứ, thế nhưng nó vẫn cứ xảy ra, như chuyện Lê Anh Hùng vào trại là một ví dụ, mà đâu chỉ một lần.
Sớm nay, 3 xe con chở mẹ Lê Anh Hùng và bọn mình lên trại tâm thần. Tụi mình phải chờ làm thủ tục khá lâu đành đứng ở khu vực cổng tán chuyện và nói chuyện với bệnh nhân tâm thần. Hôm nay có một số bệnh nhân tâm thần được gia đình đón về ăn Tết, thấy trại phát cho mỗi người một túi quà. Đến 10 h 30 mới thấy Hùng đi ra nhưng không thấy có túi quà như mọi người. Vậy là Lê Anh Hùng của chúng ta không phải xuất trại với tư cách “bệnh nhân tâm thần”

Về đến nhà, bác Trần Mạnh Hảo gọi điện chúc mừng “người tỉnh nhất nước bị nhốt vào trại tâm thần được thả ra”. Tại sao bác Hảo gọi Lê Anh Hùng là người tỉnh nhất nước? Mình đoán là bác í ngầm nhắc đến vụ đơn tố cáo gì đó của Hùng. Nghe nói kinh khủng lắm. Nhưng thôi, biết chết liền.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

Vì sao tôi không góp ý và ký kiến nghị sửa đổi Hiến pháp?

Posted by Webmaster on February 6, 2013

hienphap1992Tue, 02/05/2013 – 09:01 — Kami
Hôm vừa rồi có một anh bạn khoe với tôi là anh vừa ký vào bản Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992 do các trí thức, nhân sĩ yêu nước soạn thảo trên trang Bauxite. Và anh hỏi tôi rằng “Ông có tham gia ký không?”. Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ “Tôi chẳng bao giờ mất thì giờ cho những trò bịp bợm và hữu danh vô thực như thế!”.
Cái trò bịp bợm và hữu danh vô thực mà tôi nói đến ở đây là việc góp ý hay ký kiến nghị cho bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992. Câu trả lời của tôi chắc không làm anh bạn tôi hài lòng, có thể anh nghĩ tôi vô trách nhiệm với những vấn đề trọng đại của đất nước? Không có thời gian và cơ hội để giải thích cùng anh ngay lúc đó, song trong bụng tôi lúc ấy nghĩ rằng sẽ tìm cách để giải thích để anh bạn và những người khác hiểu vì sao tôi không ký. Trước hết xin đọc câu chuyện “Ở đây Có Bán Cá Tươi” rồi sẽ hiểu vì sao?

Chuyện rằng: “Một cửa hàng bán cá làm cái biển đề mấy chữ to tướng: “Ở ĐÂY CÓ BÁN CÁ TƯƠI”. Biển vừa treo lên, có người qua đường xem, cười bảo: – Nhà này xưa nay quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ lại phải đề là “cá tươi”! Nhà hàng nghe nói, xoá ngay chữ “tươi” đi. Hôm sau, có người đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo: – Người ta chẳng nhẽ đến hàng hoa mua cá hay sao mà phải đề là: “Ở đây”! Nhà hàng nghe có lý, xóa hai chữ “Ở đây” đi. Cách vài hôm, lại có một người khách đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo: – Ở đây chẳng bán cá thì bày cá ra để khoe hay sao mà phải đề là “có bán”! Nhà hàng nghe nói, lại bỏ ngay hai chữ “có bán” đi. Thành ra trên biển chỉ còn có mỗi chữ “cá”! Anh ta nghĩ bụng chắc từ bây giờ không ai còn bắt bẻ gì nữa. Vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn cái biển nói: – Chưa đi đến đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh, đến gần nhà thì đã thấy đầy những cá, ai mà chẳng biết là bán cá, còn đền biển làm gì nữa! Và thế là nhà hàng cất nối cái biển.
Câu chuyện trên có ý nhắc nhở và phê phán nhẹ nhàng những người thiếu chủ kiến khi làm việc, không suy xét kĩ khi nghe những ý kiến khác, nó cũng tương tự như câu chuyện đẽo cày giữa đường. Từ câu chuyện này, giờ đây đã trở thành một thuật ngữ gọi là chiêu bán cá. Cũng tương tự trường hợp vừa rồi một cửa hàng ở Thượng Hải Trung quốc, nhằm khơi dậy lòng yêu nước của dân Trung quốc người ta treo biển đề “Cá đánh bắt từ Điếu Ngư”. Sự việc diễn ra giữa lúc căng thẳng tranh chấp chủ quyền Senkaku/Điếu Ngư vẫn đang diễn ra hết sức phức tạp. Khi mà Nhật bản vừa bắt giữ được một tàu cá TQ xâm phạm lãnh hải. Sự việc khiến Thủ tướng Nhật nổi giận khẳng định: “Bằng mọi giá bảo vệ lãnh hải quốc gia…”.
1. Đảng CSVN có thực tâm sửa Hiến pháp hay không?

Về cơ bản là không. Nó không khác mấy câu chuyện “Ở đây Có Bán Cá Tươi”. Mà trong bảng phân vai thì mỗi cá nhân chúng ta thủ vai người khách đến mua cá, còn đảng CSVN và chính quyền thủ vai lão bán cá và cái biển “Ở đây Có Bán Cá Tươi” được thay bằng Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992. Chỉ khác là lão bán cá ở đây là một kẻ láu cá, láu tôm. Lão muốn PR cho cái tiệm bán cá, nên đã có chủ ý bày ra chuyện làm cái bảng “Ở đây Có Bán Cá Tươi” để cho mọi người góp ý xong thì lão sẽ cất cái biển đi coi như không có chuyện gì xảy ra. Cũng như đảng và chính quyền để cho dân góp ý cho Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, mục đích chính là họ muốn chứng tỏ cho cho người dân và dư luận quốc tế thấy sự rất dân chủ, tự do và cầu thị của chính quyền trong việc này. Mà ít người biết rằng cái kết quả cuối cùng sẽ không khác gì cái biển “Ở đây Có Bán Cá Tươi” được cất đi, có nghĩa là đâu lại vào đấy, Nguyễn Y Vân – vẫn y nguyên. Mà vô tình chỉ có những ai tham gia góp ý sẽ trở thành những kẻ bị mắc lừa.
Nếu việc lấy ý kiến góp ý cho Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 mà chính quyền thực sự muốn làm thì đã không có chuyện Chủ nhiệm UB Pháp luật QH Phan Trung Lý, Trưởng ban biên tập dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 khẳng định với báo giới rằng “Không có điều gì cấm kỵ khi nhân dân góp ý sửa Hiến pháp”, thì  ngày 28/12/2012, thay mặt Bộ Chính trị, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành Chỉ thị số 22-CT/TW về việc tổ chức lấy ý kiến nhân dân về dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992. Với nội dung “phải kịp thời đấu tranh, ngăn chặn những hành vi lợi dụng dân chủ việc lấy ý kiến nhân dân để tuyên truyền, xuyên tạc, chống phá Đảng và Nhà nước ta”. Như vậy là có ý nghĩa gì?
Việc sửa đổi hiến pháp sẽ được đảng và nhà nước sử dụng thường xuyên, để xoa dịu sự bất bình của nhân dân và tạo cho họ một chút hy vọng nhỏ nhoi. Chứ không bao giờ chúng ta được phép tin rằng đảng và nhà nước có mong muốn để cải thiện cái cơ chế chính trị hiện tại đầy bất cập này. Vì chả có ai muốn đập vỡ nồi cơm và đốt cháy cái bảo tải tiền mà họ đang thỏa sức đánh chén và vơ vét cả.
2. Vậy tại sao đưa vấn đề sửa Hiến pháp ra vào thời điểm này?
Để lừa dân. Sự khủng hoảng lòng tin của dân chúng đối với chính quyền tại thời điểm hiện tại có lẽ là thấp nhất chưa từng có trong lịch sử 83 năm hoạt động của đảng CSVN. Việc đưa ra việc góp ý cho bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 cũng chỉ là viên thuốc nhằm làm giảm nhiệt sự bất bình của nhân dân về những lỗi lầm do lãnh đạo đảng CSVN gây ra trên mọi mặt của đời sống xã hội. Đặc biệt là mặt kinh tế, đã gây ra biết bao hệ lụy, khiến đời sống của người dân đã khó khăn càng khó khăn hơn cộng với tình trạng quá nhiều doanh nghiệp đã phá sản và đang trên bờ vực của sự phá sản.
Về thực chất, việc góp ý cho bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 cũng sẽ không khác gì chuyện bầu cử Quốc hội ở Việt nam theo công thức đảng cử dân bầu, và đảng chọn các Đại biểu Quốc hội theo ý của họ mà ai ai cũng biết là trò bịp. Cử tri đâu có biết ai được bao nhiêu phiếu, vì bầu xong đâu có thấy họ kiểm phiếu công khai và thông báo kết quả cụ thể ra sao. Vậy thì việc đi bầu, cũng như việc góp ý hay ký kiến nghị cho bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 vô tình chúng ta tiếp tay cho họ nói dối và lừa bịp công luận quốc tế. Rằng Việt nam hết sức cởi mở và tôn trọng ý kiến đóng góp của nhân dân và Hiến pháp đưa ra sử dụng đã có sự tiếp thu góp ý sửa đổi của dân chúng thì đừng có ai bảo thể chế chính trị của Việt nam là độc tài. Dù ai cũng biết điều 4 của Hiến pháp khẳng định sự độc quyền chính trị của đảng CSVN nếu công khai cho trưng cầu dân ý thì không dưới 70% cử tri sẽ không chấp nhận. Nguy hiểm là ở chỗ đó.
3. Phải chăng họ đã có trong tay một bản Hiến pháp đã sửa đổi hoàn chỉnh?
Đã biết chắc việc có hay không góp ý Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 thì kết quả sẽ như nhau, vì Hiến pháp sửa đổi hay không sửa đổi, sửa đổi vấn đề gì hoàn toàn do đảng và chính quyền sẽ quyết định. Chắc chắn một điều, họ sẽ chỉ sửa đổi những cái gì có lợi cho họ, và đó là những cái sẽ có hại cho dân. Đành rằng việc sửa đổi Hiến pháp 1992 là cực kỳ quan trọng, nếu đảng và chính quyền làm đúng làm đủ với tinh thần công khai, minh bạch. Chính quyền thực sự lắng nghe ý kiến của người dân một cách thực sự, thì lúc đó nó sẽ là mốc xoay chuyển quan trọng, một sự chuyển đổi mạnh mẽ mang tính đột phá để đưa đất nước tiến lên.
Song trên thực tế có nhiều bằng chứng cho thấy việc sửa đổi Hiến pháp 1992 để nhằm mục đích hợp thức hóa các văn bản dưới luật mà chính quyền đã ban hành nhưng vi phạm Hiến pháp. Đây là cách làm luật ngược đời theo lối đẽo chân cho vừa giày, mà theo nguyên tắc Hiến pháp là luật pháp cao nhất của một quốc gia, các văn bản dưới luật ban hành phải trong khuôn khổ của Hiến pháp cho phép. Ví dụ trong cuộc tọa đàm trực tuyến của Cổng thông tin điện tử Chính phủ về việc tham gia đóng góp ý kiến vào dự thảo sửa đổi Hiến Pháp năm 1992, ông Nguyễn Văn Phúc – Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, Phó Trưởng Ban Biên Tập dự thảo sửa đổi Hiến Pháp năm 1992 đã tuyên bố, “…nếu chúng ta thông qua dự thảo Luật đất đai (sửa đổi) vào kỳ họp tháng 5-2013 thì phải làm thế nào để quy định của dự thảo sửa đổi Hiến Pháp thông qua sau đó vào tháng 10-2013 không trái với quy định của Luật đất đai (sửa đổi)”. Hay như mặc dù dự thảo sửa đổi Hiến pháp mới nhất đã bỏ khái niệm “kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo”, nhưng trên thực tế không phải như thế. Đó là lý do vì sao tại Hội nghị do Ủy ban Kinh tế Quốc hội và Đại học Kinh tế Quốc dân tổ chức cuối tháng 1.2013, Nguyên Phó thủ tướng Vũ Khoan phàn nàn “Kinh tế năm 2013 bàn nát ra rồi. Chính phủ có nghị quyết rồi, Quốc hội cũng thông qua kế hoạch rồi, bây giờ có bàn cũng là bàn chơi thế thôi”

Theo nhận xét của GS. Trần Hữu Dũng thì chắc là “Đảng cũng đã viết xong Hiến Pháp 2013 rồi, giả vờ “hỏi ý kiến” cũng là để chơi thôi!”. Hoặc cũng như việc giữa năm 2010, chính quyền cũng đã từng rầm rộ về việc Sửa đổi Hiến pháp, mà bằng chứng là một bài trả lời phỏng vấn của nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An có từ ngày 24.6.2010 vừa được đăng lại trên trang Tuần Việt nam.
4. Có cần vội vã sửa Hiến pháp hiện tại?
Câu trả lời là không! Sửa Hiến pháp là việc trọng đại của quốc gia, cần có một thời gian dài để láy ý kiến nhân dân để tổng hợp các nguyện vọng của số đông và thể hiện trong bản Dự thảo Hiến pháp. Việc này không thể tiến hành một cách vội vã để xong ngay lập tức. Vì nếu như vậy Hiến pháp sẽ có nhiều lỗ hổng mà sau đó không lâu sẽ phải sửa đổi lại như ta từng thấy trong quá khứ. Sự khủng hoảng lòng tin của dân chúng đối với đảng và kể cả chuyện mâu thuẫn trong nội bộ lãnh đạo cao cấp của đảng CSVN hiện nay thực ra cũng là hệ quả tất yếu của một thiết chế chính trị không coi trọng việc kiểm tra và điều chỉnh (check and balances), sự độc quyền chính trị và thiếu vắng sự cạnh tranh trong chính trị. Đặc biệt là sự không thống nhất giữa lý thuyết (Hiến pháp) và hành động (thực hiện Hiến pháp). Nghĩa là hậu quả của tệ nạn luật pháp nói một đằng, nhưng thực hiện làm một nẻo trong một thời gian quá dài. Điều đó đã đến lúc thực tế cho thấy đảng CSVN không có khả năng kiểm soát quyền lực ngay trong nội bộ của đảng mình, từ trung ương tới địa phương cũng vì như vậy. Trên lý thuyết, tuy Hiến pháp 1992 cũng có những sự bất cập, nhưng nó không đến mức bắt buộc và cần thiết phải sửa đổi ngay lập tức như chúng ta nghĩ. Kể cả điều 4 cũng vậy, nếu các nội dung trong bản Hiến pháp năm 1992 được thực hiện đúng và đủ một cách nghiêm ngặt dưới sự kiểm soát của một Hội đồng bảo hiến độc lập, quyền lực thứ 4 là báo chí và sự giám sát chặt chẽ của người dân để bắt buộc đảng CSVN phải hoạt động theo đúng pháp luật.
Điều đó cho thấy lỗi mà chúng ta thấy là xuất hiện từ hành động chứ không phải do lý thuyết (Hiến pháp) chưa đúng. Và ngược lại, nếu như chúng ta có một bản Hiến pháp đã sửa đổi hoàn chỉnh, hợp lòng dân có đầy đủ tiêu chí của một bản Hiến pháp dân chủ, mà không có việc thực thi Hiến pháp một cách nghiêm ngặt dưới sự kiểm soát của một Hội đồng bảo hiến độc lập và các thiết chế kiểm soát khác thì mọi việc rồi sẽ vẫn diễn ra y như cũ. Như chuyện đã từng xảy ra sau khi bản Hiến pháp 1946 ra đời, đảng CSVN đã chủ trương thủ tiêu, đàn áp các đảng phái khác. Hay việc các văn bản dưới luật vi phạm Hiến pháp và vẫn ngang nhiên tồn tại là một minh chứng. Tóm lại, toàn bộ mọi vấn đề bất cập là ở việc thực thi Hiến pháp của chính quyền.
Kết
Một trong những nguyên tắc bất di, bất dịch của cá nhân tôi trong việc tiếp nhận thông tin, nếu là truyền thông nhà nước họ nói gì, viết gì thì cứ hiểu ngược lại sẽ là luôn luôn đúng sự thật. Nhờ cái phương châm này mà cá nhân tôi ít khi phải  bực mình mỗi khi tiếp nhận thông tin. Từ đó suy ra, những ai đã lỡ tham gia đóng góp ý kiến hay đặt bút ký kiến nghị Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, họ sẽ là những kẻ bị mắc lừa và tiếp tay cho màn kịch lừa bịp của chính quyền với dư luận quốc tế về thứ dân chủ giả hiệu. Được biết, trong thâm tâm của những người tham gia góp ý hay ký tên vào bản Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 họ cũng thừa biết những ý kiến của họ sẽ không bao giờ được tiếp thu và đưa vào Hiến pháp sửa đổi. Nhưng họ vẫn làm vì cái tâm của họ muốn góp sức vì sự tiến bộ đất nước và phát triển của đất nước.
Khi viết đến đây, thì vừa được tin 15 vị nhân sĩ, trí thức đại diện cho 72 vị khởi xướng việc ký Bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 đã mang Bản kiến nghị này để nộp cho Uỷ ban sửa đổi Hiến pháp của Quốc hội. Sáng nay lại nghe tin “Một nhà báo cho biết: báo Người lao động đã phải gỡ bỏ bản tin trao kiến nghị của các nhân sĩ, trí thức về “sửa đổi Hiến pháp 1992″ do có chỉ đạo từ “trên”. Nhưng hiện tin trên báo PLTP vẫn chưa bị gỡ. Một lúc sau thì lại: Tin bổ sung, hồi 10h30′ – Chúng tôi lại vừa phát hiện bản tin này đã được đưa lên trở lại” Không rõ lý do tại sao lại có chuyện lạ đời như thế và tại sao họ lại cố ý cho những việc làm đầy trách nhiệm của các nhân sĩ trí thức lại là những vấn đề nhạy cảm? Đã mất công, mất sức để rồi được chính quyền đền đáp bằng cái trò ú tim của lũ trẻ con như vậy, không biết các vị nhân sĩ, trí thức hay những người lên tiếng góp ý sửa đổi Hiến pháp họ sẽ nghĩ gì? Qua đó cho thấy, chính quyền họ đâu có thiết cho dân góp ý, mục đích của họ là cái khác như chúng ta nghĩ. Họ không muốn nhân dân xen vào công chuyện của họ. Nếu như thế màn kịch sửa đổi Hiến pháp mà chính quyền đang tiến hành chắc chắn chỉ phục vụ mục đích của riêng họ. Vậy khi ta tham gia vở diễn của họ, chúng ta sẽ làm lợi cho ai? Góp sức thay đổi đất nước đâu không thấy, chỉ thấy tiếp tay hợp pháp hóa tính chính danh của chính quyền?

Như Nhà văn Alexandre Solzenitsym: ” Khi thấy thằng cộng sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu không can đảm nói nó nói láo, ta phải bỏ đi. Nếu không can đảm bỏ đi, ta sẽ không nói lại …” chắc chúng ta còn nhớ câu này?

Ngày 05 tháng 2 năm 2013
© Kami

Posted in Z đến A | Leave a Comment »