Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England

Dân Tộc Việt Nam Tự Do – Quê Hương Việt Nam Trường Tồn

Archive for September 29th, 2012

Về sự quan trọng của tiếng Anh

Posted by Webmaster on September 29, 2012

Thoát Vòng Nô Lệ (DLB)
 Hôm nay blog dan lam bao có đăng một bài viết bằng tiếng Anh hay và có ý nghĩa về nhiều mặt. Đây là sự tình cờ khá trùng hợp với sự suy nghĩ của bản thân tôi từ bấy lâu nay, nhất là sau khi nhà cầm quyền đưa ra những bản án khắc nghiệt cho các bloggers, những bản án tàn ác và man rợ nhất từ trước tới nay trong lịch sử Việt Nam và loài người.
Trong vụ việc gây chấn động này, ngoại trừ các tổ chức chính thống vẫn theo dõi tình trạng nhân quyền ở VN từ trước đến nay như Human Rights Watch, RFI, Amnesty International…, thì các mạng xã hội Twitter, Facebook (tiếng Anh), các báo mạng như CNN, Yahoo và hàng trăm ngàn nơi khác,…đã không hề hoặc đề cập rất ít đến bản ác khắc nghiệt dành cho các bloggers Việt Nam. Như vậy, nhìn chung, có phải chúng ta đã thất bại trong công cuộc ngoại vận, thất bại trong việc đánh động lương tâm của toàn thế giới, đặc biệt là cộng đồng nói tiếng Anh ở các nước dân chủ phương Tây? Có phải đây là một trong những mắc xích cuối cùng phải gỡ trong công cuộc tranh đấu giành lại tư do dân chủ cho đất nước?  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt | Tagged: | Leave a Comment »

Tòa thì kín nhưng lột áo, đánh đập, đe dọa thì công khai

Posted by Webmaster on September 29, 2012

Nguyễn Hoàng ViNguồn: DLB

Sáng ngày 24.09.2012, chúng tôi có mặt ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế – Sài Gòn cầu nguyện và cùng nhau đi tham dự phiên tòa xử 3 blogger Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Ngay từ sáng sớm, các ngã tư dẫn đến nhà thờ đều bị rào chắn và có rất đông lực lượng an ninh, công an,… chốt ở các ngã tư. Taxi không được lưu thông vào khu vực này, vì thế, chúng tôi quyết định đi bộ từ nhà thờ ra tới tòa án. Chúng tôi đi bộ trên lề đường rất trật tự, lực lượng an ninh, công an, CSGT, dân phòng,… đi theo dày đặc dưới lòng đường, trên lề đường,… khiến cho đường sá vốn đã đông đúc nay lại càng thêm mất trật tự.

Trên đường đến tòa án, CSGT đã 2 lần chặn xe máy chở linh mục Anton Lê Ngọc Thanh để kiếm chuyện, câu lưu, kéo dài thời gian đến tòa, thậm chí họ còn cướp băng rôn, biểu ngữ của chúng tôi. Khi đoàn người đi đến trước khách sạn Victory ở ngã tư đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Võ Văn Tần thì lực lượng an ninh, công an, dân phòng, trật tự đô thị, bảo vệ du lịch, hội phụ nữ,… gần 200 người mà dẫn đầu là ông Trần Song Nam – trưởng Công an P6 Q3 vây quanh, cô lập, chặn đường chúng tôi. Họ hỏi chúng tôi đi đâu và khuyên chúng tôi trở về. Với quan điểm, đây là một phiên tòa công khai, người dân có quyền đến tham dự để hiểu thêm về pháp luật, chúng tôi nhất quyết từ chối đề nghị vô lý của họ. Không đủ lý lẽ để ngăn cản chúng tôi đến tham dự phiên tòa, ông Trần Song Nam ra lệnh cho cấp dưới cưỡng chế tất cả chúng tôi về đồn, trừ linh mục Anton Lê Ngọc Thanh và linh mục Guise Đinh Hữu Thoại. Họ đã xô đẩy, lôi kéo chúng tôi. Họ cho 4-5 người khiêng 1 người chúng tôi, họ hành xử rất thô bạo với chúng tôi chẳng khác gì loài cầm thú.

Trong đồn Công an Phường 6, Quận 3 – Công an bảo kê cho thành phần bất minh ăn cướp tài sản của người dân:

Sau khi khiêng chúng tôi vào đồn, họ tách chúng tôi ra nhiều phòng khác nhau. Tôi, nhà thơ Bùi Chát, Dũng Aduku và chị Phượng (dân oan Vườn Rau Lộc Hưng) bị đưa vào một nhà kho. Được một lúc thì họ mời Bùi Chát qua 1 phòng khác làm việc, rồi đến tôi cũng được mời qua phòng khác làm việc. Viên công an lấy giấy bắt tôi viết tường trình, tôi hỏi:

– Tôi đang đi bộ ngoài đường vì sao các anh bắt tôi vào đây? Bây giờ lại bắt tôi phải viết tường trình là thế nào? Tôi không viết.

Viên công an biết là không thể nào làm việc được với tôi, bèn đưa tôi trở lại nhà kho.

Một lúc sau, một tên mặc thường phục vào bắt tôi phải đưa điện thoại cho họ. Tôi đưa, tên này nhào tới tính giật điện thoại, tôi liền nói:

– Anh là ai, có quyền gì mà bắt tôi phải giao nộp điện thoại cho anh?

Hắn liền gọi một viên công an mặc sắc phục vào để tịch thu điện thoại của tôi. Tôi nói với họ:

– Các anh là công an. Các anh hiểu biết pháp luật. Các anh phải tôn trọng và hành xử theo đúng pháp luật chứ. Các anh muốn thu điện thoại của tôi thì phải có biên bản đàng hoàng chớ. Có đâu mà nhào nhào tới giật như ăn cướp vậy.

Thế là, viên công an mời tôi sang phòng khác, lấy biên bản ra để tịch thu điện thoại của tôi. Tôi đổi ý, nói với viên công an:

– Tôi nghĩ lại rồi. Điện thoại là tài sản của cá nhân tôi, là quyền tự do thông tin cá nhân của tôi. Tôi không việc gì phải cho các anh tịch thu hay xem bất cứ thông tin gì trong điện thoại của tôi cả.

– Sao lúc nãy cô nói lập biên bản đàng hoàng thì cô cho tịch thu điện thoại.

– Lúc nãy khác, giờ tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi không đồng ý cho các anh tịch thu điện thoại của tôi.

– Chúng tôi tình nghi cô vi phạm pháp luật. Chúng tôi phải tịch thu điện thoại của cô để điều tra.

– Anh nói tôi vi phạm pháp luật là vi phạm cái gì? Anh phải nói cho rõ ràng à nghen.

– Cô tập trung đông người, gây rối trật tự công cộng.

– Tôi không gây rối trật tự công cộng. Tôi đang đi bộ trên lề đường rất là trật tự, các anh tập trung đông người, ngăn chặn đường tôi đi rồi còn cưỡng chế một cách vô lý chúng tôi vào đây. Chính các anh mới là người gây rối trật tự công cộng. Bây giờ các anh muốn ăn cướp tài sản của tôi rồi vu khống cho tôi là vi phạm pháp luật à?

Họ không còn lý lẽ gì để nói với tôi, bèn chửi bới tôi rồi giật lấy ví tiền của tôi lục lọi. Lục lọi chán chê, họ quẳng ví lại cho tôi, tôi liền mở ra kiểm tra lại ngay thì toàn bộ số tiền mang theo phòng thân (khoảng 300-400 ngàn đồng) mất sạch. Tôi nói:

– Các anh lấy ví của tôi lục lọi, giờ mất hết tiền của tôi rồi. Các anh là đồ ăn cướp.

– Tiền mày mang về cho cha, cho mẹ mày hết rồi chứ ai lấy tiền của mày.

Nói rồi, họ tiếp tục trấn áp người tôi để lấy cho bằng được chiếc điện thoại của tôi. Xong, họ lại tống tôi về nhà kho.

Một lúc sau thì họ cho xe đến chở tôi về công an Phường Phú Thạnh, Quận Tân Phú (nơi tôi cư ngụ).

Như vậy, tại đồn Công an Phường 6, Quận 3, tôi đã bị cướp mất tiền bạc và điện thoại di động.

Tại trụ sở Công an Phường Phú Thạnh, Quận Tân Phú – Tôi bị bỏ đói, bỏ khát, bị lột áo, bị đe dọa bỏ tù, bị đánh đập và hành hạ đến thân tàn ma dại:

Tại trụ sở Công an Phường Phú Thạnh, Quận Tân Phú, họ – những thanh niên mặc thường phục mà tôi quen mặt vì luôn canh gác trước nhà, theo dõi cũng như những lần trước bắt tôi lên đồn công an – bắt tôi làm việc. Tôi trả lời thẳng thắn:

– Tôi và các anh, tuy tôi thực sự không biết tên tuổi các anh là gì nhưng chẳng lạ gì nhau, tôi chẳng lạ gì cách bắt cóc người giữa đường rồi lôi vào đồn công an của các anh cũng như các anh chẳng lạ gì cách làm việc của tôi: Sẽ không có việc tôi phải hợp tác làm việc hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các anh. Tốt nhất là đừng làm mất thời gian của nhau. Còn các anh muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì.

– Không làm việc thì em cũng phải ngồi đây thôi chứ không được về nhà hay đi đâu hết.

Và họ bỏ mặc tôi với căn phòng, không cho tôi nước uống, cũng chẳng cho tôi thức ăn.

Tôi xếp các ghế lại với nhau rồi nằm nhắm mắt cho đỡ mệt.

Trong lúc tôi nằm, họ tưởng là tôi đã ngủ, những thanh niên mặc thường phục mà vẫn tự xưng là an ninh tụm lại nói chuyện với nhau. Họ nói về những vấn đề trong mối quan hệ yêu đương của họ mà không quên quăng ra những lời bình luận, nhận xét về phụ nữ rất tục tĩu và thô bỉ. Và họ nói về tiêu chuẩn lấy vợ của họ đều giống nhau là phải chọn những cô gái gia đình giàu có chỉ để mai mốt cưới về, họ khỏi phải làm gì vẫn có cái để mà ăn chơi sung sướng. Tôi không hiểu ngành công an, an ninh đã dạy cho những thanh niên đó những gì mà họ lại có tư tưởng ăn chơi, hưởng thụ trên mồ hôi, nước mắt của kẻ khác chứ không hề có một chút ý thức “Lao động là vinh quang” như Đảng và Nhà nước vẫn tuyên truyền trong nhân dân (hay đây chỉ là lời dụ dỗ để nhân dân tăng gia lao động để có cái cho các anh hưởng thụ???). “Rường cột của Tổ quốc” là đây sao?

Đến khoảng 3h chiều, họ lại lôi tôi lên một căn phòng ở lầu 3 chỉ vỏn vẹn khoảng 6 met vuông. Họ nói với tôi:
– Những người mà em ủng hộ, tòa đã tuyên án họ trên 10 năm rồi. Bây giờ, em thay cái áo này (áo đen FREE ĐC, TPT, A3SG) ra, để áo này ở lại rồi về nhà.

Trong một lúc, tôi bất ngờ vì sao phiên tòa lại diễn ra nhanh đến thế, vì sao các blogger bị tuyên án nặng đến thế… Rồi tôi lấy lại bình tĩnh nói với họ:

– Cho dù tòa có kết án họ, tôi vẫn mặc áo này để ủng hộ họ. Áo này là áo của tôi, các anh chị không được quyền lấy nó và các anh chị cũng không có quyền gì bắt tôi không được mặc nó cả.

Một phụ nữ trẻ tuổi nói với tôi:

– Nhưng họ đã bị kết án, em mặc áo này trong thời điểm “nhạy cảm” này là không được.

– Nếu chị đã nói vậy thì cho em xin cái văn bản nào chỉ đạo cấm không cho mặc áo này trong thời điểm “nhạy cảm”. Nếu có văn bản chỉ đạo, em sẽ không mặc áo này nữa. Còn chị nói miệng không không, em cũng chẳng biết chị là ai, sao em có thể nghe theo được chứ.

Nói đến đây, 7-8 phụ nữ (chẳng biết thuộc thành phần gì) nhào vô lột áo tôi đang mặc rồi tròng vào người tôi 1 chiếc áo khác. Sau khi lột áo tôi, họ khuyên nhưng thực chất là muốn đe dọa tôi:

– Em về mà lo cho gia đình đi, đừng lo những việc này nữa. Em còn trách nhiệm với mẹ già, còn trách nhiệm với con em, nếu em còn làm những việc này nữa, em đi tù rồi ai lo cho mẹ em, ai lo cho con em?

– Trách nhiệm lo cho gia đình, tôi vẫn phải lo, tôi đâu có nhờ mấy người lo giúp. Nhưng ngoài trách nhiệm với gia đình, tôi còn phải có trách nhiệm với xã hội, với đất nước. Việc tôi đi tham dự 1 phiên tòa công khai để hiểu biết thêm pháp luật chẳng có điều gì là sai trái, đáng phải đi tù cả. Nếu vì việc này mà tôi phải đi tù thì chính những người bỏ tù tôi mới là những người vi phạm pháp luật, là những người gián tiếp gây ra tội ác với gia đình tôi, khiến cho mẹ tôi, con tôi không người chăm lo. Chính những người đó mới là tội đồ chứ chẳng phải tôi. Còn việc mấy người muốn bỏ tù tôi bao nhiêu lâu cũng được, tôi không quan tâm và với tôi nó chẳng có nghĩa lý gì cả. Chính những người bỏ tù tôi mới là tội đồ chứ chẳng phải tôi.

Tôi vừa nói xong, họ – khoảng 15 người xông vô túm lấy người tôi, đánh tơi bời. Mười mấy người trong một căn phòng chật hẹp đè tôi xuống đất, đánh tôi khiến tôi không có một chút không khí để thở. Tôi nói “Tôi khó thở”, họ vẫn không buông tha tôi, họ vẫn đánh tôi túi bụi, xô tôi đập đầu vào tường. Đến khi tôi ngã khụy xuống đất, họ mới buông tôi ra và bảo tôi về nhà đi.

Đến đây, tôi không thể nào chấp nhận nổi những hành động vô lý, man rợ, phi nhân của họ, tôi yêu cầu họ phải làm rõ vụ việc bắt tôi vào đồn công an cướp tài sản của tôi, bỏ đói, bỏ khát, lột áo, đánh đập tôi một cách dã man như vậy rồi bảo tôi về. Như vậy là sao? Dù là tội phạm, họ cũng phải tôn trọng nhân phẩm và không được đánh đập, tra tấn, huống chi tôi là một công dân tự do. Họ phải làm rõ vấn đề và bồi thường thiệt hại về tài sản, sức khỏe, tinh thần và danh dự của tôi.

Khi tôi yêu cầu như vậy, họ đã cho người khiêng tôi từ trong phòng lầu 3 xuống đất, tống tôi vào một chiếc taxi rồi cho 3 tên thanh niên mặc thường phục kè tôi về nhà. Taxi dừng đầu hẻm, họ khiêng tôi vô hẻm cách nhà tôi vài căn, họ quẳng mạnh tôi xuống đất đầy bùn lầy do trời mưa.

Thấy tôi về nhà trong bộ dạng thê thảm đó, mẹ tôi không khỏi xót xa. Người nhà gọi taxi chở tôi đi bệnh viện, chờ đợi rất lâu không có xe, tổng đài gọi lại báo rằng khu vực nhà tôi ở đã hết xe. Người nhà chở tôi ra bãi đậu taxi cách nhà chưa tới 500m thì thấy taxi đậu đầy trong bãi, mẹ đưa tôi đi bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, rất đông an ninh mặc thường phục chạy theo taxi. Tôi và mẹ phải ghé vô nhà thờ tránh việc họ kiếm chuyện gây sự giữa đường. Khi tôi và mẹ vào nhà thờ thì an ninh vẫn đứng canh dày đặc bên ngoài nhà thờ. Sức khỏe tôi từ hôm đó cho đến nay: cơ thể kiệt sức, đầu sưng một cục, đau nhức dữ dội, chóng mặt, nôn ói liên tục, ăn uống không nổi,…

Để tôi được tịnh dưỡng hoàn toàn và tránh sự quấy rầy của những người nhân danh là an ninh nhưng chuyên đi gây mất an ninh xã hội, các Cha trong DCCT đã bố trí cho tôi được nghỉ tạm ở nhà khách của nhà dòng để bác sĩ và y tá chăm sóc để tôi mau chóng hồi phục sức khỏe. Chính vì các Ngài đã nâng đỡ, cứu giúp tôi trong lúc hoạn nạn mà an ninh đã giả danh bịa chuyện để bôi nhọ các Ngài.

Tôi kể lại những chuyện này những chuyện này chỉ với mục đích duy nhất: để cho mọi người biết thêm một câu chuyện nhỏ trong ngàn câu chuyện lớn trên đất nước của tôi. Nó không phải chỉ là một câu chuyện của riêng cá nhân tôi mà còn là câu chuyện của nhiều người, đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và phần kết luận của nó chưa biết sẽ chấm dứt lúc nào ở tương lai.

Nguồn:DLB

Posted in Người Việt - Nước Việt | Tagged: , , | Leave a Comment »

Việt Nam sẽ khó vào Hội đồng Nhân quyền LHQ?

Posted by Webmaster on September 29, 2012

Các băng rôn đòi tự do cho các blogger hôm 24/9/2012. Photo courtesy of chuacuuthenewsRFA Tiếng Việt  –  Quỳnh Chi, phóng viên RFA – 2012-09-26

Sau khi bản án dành cho 3 blogger CLB Nhà báo Tự do được tuyên hôm 24 tháng 9, nhiều chính phủ và cơ quan quốc tế trong đó có cả người đứng đầu cơ quan nhân quyền LHQ lên tiếng chỉ trích bản án mạnh mẽ.

Nói một đằng làm một nẻo

Vào cuối tháng 2 năm 2011, tại khóa họp lần thứ 16 của Hội đồng Nhân quyền LHQ ở Thụy Sĩ, Việt Nam chính thức lên tiếng ứng cử vào cơ quan này nhiệm kỳ 2013-2016. Các cơ quan truyền thông trích lời Bộ trưởng Phạm Bình Minh (lúc đó là Thứ trưởng Thường trực) cho biết “Việt Nam cần tham gia vào Hội đồng Nhân quyền LHQ để cùng các nước thực hiện quyền con người”, nhấn mạnh rằng bảo vệ nhân quyền là “chính sách nhất quán của Việt Nam”.

Việt Nam gia nhập LHQ từ năm 1977. Từ giữa những năm 90, Việt Nam dưới sự lãnh đạo của ĐCSVN thực hiện chủ trương “đa phương hóa”. Nhưng những nỗ lực về cải thiện nhân quyền của Hà Nội vẫn chưa thật sự gây ấn tượng với cộng đồng quốc tế sau 35 năm trở thành thành viên 149 của tổ chức đa phương lớn nhất thế giới. Mặc dù vậy, cũng khó có thể nói cánh cửa bước vào Hội đồng Nhân quyền LHQ sẽ khép lại trước Việt Nam.

Tuy nhiên, sau phiên xử bị chỉ trích nặng nề từ cộng đồng quốc tế, từ Liên minh Châu Âu, Hoa Kỳ đến các cơ quan bênh vực nhân quyền và tự do ngôn luận như Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, Tổ chức Phóng viên Không biên giới, Ủy ban Bảo vệ Ký giả, Ân xá Quốc tế… thì người ta càng có lý do để nghi ngờ về khả năng Việt Nam có thể giành lấy chiếc ghế tại Hội đồng Nhân quyền LHQ. Câu hỏi càng trở nên lớn hơn khi đúng một ngày sau khi phiên xử kết thúc, người đứng đầu cơ quan nhân quyền LHQ lên tiếng “quan ngại sâu sắc” về bản án dành cho ba blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải.

Thông cáo hôm 25 tháng 9 đánh đi từ Thụy Sĩ trích lời bà Navi Pillay nói rằng “bản án nặng nề của ba blogger là một ví dụ cho thấy những hạn chế trầm trọng của tự do ngôn luận tại Việt Nam”.

Ông Phil Robertson, phó giám đốc khu vực Châu Á của tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói rằng tình hình nhân quyền tại Việt Nam đang thụt lùi nhanh chóng và nó sẽ cản trở con đường tiến vào Hội đồng Nhân quyền LHQ:

Những hành động này không phải là những gì mà thành viên Hội đồng Nhân quyền LHQ có thể làm. Và những thành viên của hội đồng này nên nói cho Việt Nam biết là nếu Việt Nam thực sự muốn có chiếc ghế ở cơ quan này thì không thể bỏ tù những người chỉ đơn thuần viết lên suy nghĩ của mình.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt | Tagged: , , | Leave a Comment »

Obama chặn dự án điện gió Trung Quốc

Posted by Webmaster on September 29, 2012

Hoa Kỳ chưa từng chặn dự án đầu tư nước ngoài nào kkeer tư 1990 trở lại đâyBBC Tiếng Việt  –  Cập nhật: 22:30 GMT – thứ sáu, 28 tháng 9, 2012

Tổng thống Barack Obama đã chặn việc một công ty Trung Quốc đặt các turbine gió nhằm sản xuất điện tại tiểu bang Oregon của Hoa Kỳ với lý do quan ngại an ninh quốc gia, chính quyền ông nói.

Hồi đầu năm nay, hãng tư nhân Trung Quốc Ralls Corp đã lấy được bốn dự án trại phong điện gần một cơ sở hải quân Hoa Kỳ.

Đây là dự án đầu tư nước ngoài đầu tiên bị chặn tại Hoa Kỳ kể từ 22 năm nay.

Việc ngăn cản diễn ra trong lúc Hoa Kỳ đệ đơn khiếu nại Trung Quốc về một vấn đề thương mại chỉ vài tuần trước khi có kỳ bầu cử tổng thống.

Diễn biến mới khiến Ralls Corp phải bỏ cổ phần của mình trong các dự án nằm gần không phận bị hạn chế nhằm phục vụ cho căn cứ quân sự.

Lệnh của tổng thống được đưa ra sau khi cuộc điều tra của Ủy ban Đầu tư Nước ngoài Hoa kỳ (CFIUS) đối với các cánh đồng phong điện nói rằng không thể nhượng bộ an ninh quốc gia cho các kế hoạch của công ty Trung Quốc.

Lệnh của Tòa Bạch Ốc nói rằng: “Có những bằng chứng đáng tin cậy khiến tôi tin rằng Ralls Corporation… có thể có hành động đe dọa, làm suy yếu an ninh quốc phòng của Hoa Kỳ.”

Lệnh cũng nhắm tới Sany Group, là công ty sản xuất các máy phát điện để chạy các tua-bin quay gió.

Quân đội nói cần sử dụng căn cứ Oregon để thử nghiệm các máy bay không người lái và các thiết bị quân trang điện tử khác. Phi cơ bay ở tầm thấp xuống tới 60m với vận tốc 500km/h.

Các phóng viên nói chuyện này sẽ khiến Trung Quốc bất bình. Việc thương mại nước này chiếm ưu thế hơn Hoa Kỳ đã trở thành tâm điểm trong cuộc chiến tái tranh cử của ông Obama trước đối thủ Mitt Romney của đảng Cộng hòa.

Ông Romney đã lặp đi lặp lại lời cáo buộc rằng tổng thống quá khoan hòa với điều mà ông gọi là thói quen kinh doanh thương mại không công bằng của Trung Quốc.

Hồi đầu tuần, chiến dịch vận động tranh cử của ông Rommey phát hành một đoạn băng hình nói Trung Quốc đang đánh cắp ý tưởng và công ăn việc làm của Hoa Kỳ, và cáo buộc ông Obama đã không mấy hành động để chặn đứng việc này.

Ông Romney nói rằng vào hôm đầu tiên nhậm chức, ông sẽ ra lệnh coi Bắc Kinh là kẻ lũng đoạn tiền tệ.

Chiến dịch của ông Obama phản pháo rằng ông Romney đã đưa công ăn việc làm ra ngoài, thuê Trung Quốc khi ông còn làm người phụ trách mảng cổ phần tư nhân.

Trong đoạn quảng cáo của mình, ông Obama cũng nhấn mạnh tới cử tri về kỷ lục ông đạt được trong việc đệ đơn các vụ kiện thương mại đối với Bắc Kinh so với những gì người tiền nhiệm, ông George W Bush, làm được trong hai nhiệm kỳ tổng thống.

Posted in Đời sống quanh ta | Tagged: , | Leave a Comment »