Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England

Dân Tộc Việt Nam Tự Do – Quê Hương Việt Nam Trường Tồn

Archive for the ‘Tác giả trong nước’ Category

Đinh Tấn Lực: Ôm Vuột Chân, Chỉ Được Mỗi Vết Giày

Posted by Webmaster on July 29, 2013

Tranh: Igor Samarow – Nguồn: Dân LuậnBlogger Đinh Tấn Lực
28-7-2013

Chuyến này ngó như thử anh Tư chuẩn bị khá kỹ, do bởi chính mình thỉnh cầu hội kiến trước thời hạn hứa hẹn.

Tức là, chịu khó thu nhận ý kiến của Mát-xcơva, thăm dò thái độ của Tân Đề Li và Gia-các-ta, quan trọng nhất là ý kiến chỉ đạo sát nút của Bắc Kinh, rồi mới đi Mỹ.
Coi truyền hình nội địa về vở diễn, lắm người đâm ra ngộ nhận tầm xa rằng đây là chuyến công du “chiến lược”, ít ra là ở tầm xây dựng lòng tin chiến lược cụ thể và tận nơi (cho kẻ chủ xướng “tư tưởng thời đại” này), hoặc tệ hơn nữa, là ký thương ước nhập khẩu vũ khí chiến lược, cho sôi nổi/xôm tụ trong cuộc chạy đua … nội bộ. Mà, trên thực tế, không kể hai thông dịch viên nuốt chữ tới phát ách, cũng chẳng ai khác biết chắc là trong buổi họp kín đó, anh Tư có chuyển tải được điều gì cụ thể về “lòng tin chiến lược” đó không, hay là chẳng có cơ hội đề cập, một khi chủ nhà xoành xoạch chuyển sang những chủ đề có sẵn trong nghị trình của họ?
Tới chừng coi truyền hình tư bản, người ta mới té sấp té ngửa ra là chẳng có “chiến lược” gì ráo.
Rốt cục chẳng có vụ mua bán khí tài gì cả. Mà cái này đoán được. Ngoại trừ lúc lâm vào những khúc ngoặt lịch sử (cần vẽ lại bản đồ thế giới chẳng hạn), còn thì đời nào Mỹ chịu bán vũ khí chiến lược cho những đối tác tầm sàn lại đang là đối tác chiến lược tầm đỉnh của …vua hàng nhái là nước Tàu?
Rốt cục chẳng có việc ký kết một văn kiện nào về quốc phòng hay an ninh khu vực. Tất cả chỉ là loại nước bọt khá dễ bốc hơi.
Rốt cục chẳng có cái chứng chỉ đối tác chiến lược nào với Mỹ. Chỉ là thứ “đối tác toàn diện”. Ôi, sao cái từ “toàn diện” nó mang tính ngoại giao nước bọt đậm đặc là vậy?
Rốt cục cái “phái đoàn tôn giáo” và “phái đoàn công an” tùy tùng của anh Tư, giữ trọng trách giải độc nhân quyền, đành phải chịu khó đi mua sắm trong thời gian thất nghiệp ở Mỹ.
Rốt cục cũng chẳng có cái bắt tay TPP. Ngài Obama kính mến kia chỉ nhẹ nhàng buông thỏng một câu “sẽ xem xét”, như một thứ án treo. Lại còn ỡm ờ về lời nhờ cậy của anh Tư về việc công nhận cái nền “kinh tế thị trường” của VN. Kể cũng khó, bởi nếu công nhận điều đó tức là tự động cắt bỏ cái đuôi định hướng thổ tả đang ở tầm kim chỉ nam này nọ, trong khi nó chính là sân chơi (và két sắt) của lãnh đạo Hà nội. Cho nên chủ nhà đánh vòng, mà buộc lòng anh Tư vẫn phải cười tươi, còn là tươi nhất trong bộ tứ Khải/Triết/Dũng/Sang từng qua Mỹ, chiếu theo lời nhận xét không cần dấu diếm tính “chỉ tang mạ hòe” của bạn Nguyễn Khanh RFA.
Cái ấn tượng còn lại ở những người theo dõi sự kiện “chiến lược” này là gì?
Có lẽ tạm thời … phải đếm số!
*
Một
Là thái độ coi thường (nói cho có tí vẻ ngoại giao là thái độ đánh giá thấp) của Oa-Sinh-Tơn, đối với phái đoàn nguyên thủ của Hà Nội. Điều này thì … cả Văn Vĩ hay Gary Davis cũng đều thấy, và nhiều người bực lắm rồi.
Bởi, một chính khách mang danh nguyên thủ như anh Tư mà chỉ được cấp đại sứ “welcome”, không trống kèn quân nhạc, không lính bồng súng chào, không thảm đỏ, không vòng hoa… Đến lúc khui sâm-banh thì chỉ được cụng ly với cấp ngoại trưởng, trong một bữa ăn trưa đơn giản tại phòng tiếp tân của Bộ Ngoại giao, ngày 24-7-2013. Đã không có dạ tiệc ở Nhà Trắng thì chớ, đàng này, phần dạ tiệc ngay buổi tối hội kiến “thượng đỉnh” 25-7-2013 , do ngài Obama chủ xị ở Nhà Trắng, là buổi tiệc Iftar để dành riêng cho nghi thức chay tịnh mùa Ramadan của những người theo đạo Hồi!
Vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa? Thể thống ở đây chẳng phải chỉ là tư thế của anh Tư không thôi. Bởi vì, ngoài một mớ đảng viên thiểu trí thừa tham của CSVN, thì có ai coi anh Tư ra gì đâu, nói chi tới tư cách cá nhân hay tư thế đại diện quốc gia? Mà ngay cả đảng viên cũng vậy, từ trước cả đận anh Tư không dám nêu thẳng tên đối thủ, mà phải mập mờ X kia X nọ, thì họ đã coi anh Tư ra cái cóc gì đâu?
Thể thống ở đây chính là sự niềm nỡ tối thiểu nào đó phải có của một nguyên thủ đối với một nguyên thủ, kể cả khi kẻ đó tự xưng là nguyên thủ. Mà không có chút nghi thức ngoại giao niềm nỡ tối thiểu nào kỳ này, tức là, hoặc, tự Mỹ nó đểu; hoặc, Mỹ cả nể ý kiến của những đại diện Việt kiều đã họp với Nhà Trắng trước đó mấy ngày, rồi hành xử đúng mực/đúng tầm/đúng người/đúng việc như vậy; hoặc, “mình phải thế nào thì người ta mới mời mình (kiểu đó) chứ!”.
So với các chuyến trước thì có vẻ người tiền nhiệm của anh Tư được đón tiếp có phần nào tử tế hơn, cho dù không ai muốn nhắc chuyện Hà Nội phóng thích LS Lê Quốc Quân vài ngày trước khi phái đoàn Nguyễn Minh Triết qua Mỹ.
Gì thì gì, những người từng ưu tư về quốc thể cũng … bớt áy náy. Bởi, một khi Mỹ không đối xử với anh Tư như một nguyên thủ, tức đại diện quốc gia, thì kể ra, có muốn cũng khó để quy kết là họ coi thường quốc thể VN. Rõ ràng là họ chỉ coi thường tư thế tự phong của “đối tác”.
*
Hai
Có nhiều dòng nghĩ khác nhau về món quà anh Tư chuyển đến ngài Obama kính mến nọ.
Có người cho rằng đó là một thông điệp muộn màng từ cái đầu nô lệ đang vái tứ phương của thời 1946. Thời đó, trong lúc bị bế tắc đàm phán, và quyền lực cai trị bị đe dọa bởi một cuộc đảo chánh quân sự, tác giả bức thư đã nhiệt liệt khẩn cầu tổng thống Mỹ: “…Hãy can thiệp khẩn cấp và hỗ trợ cho nền độc lập của chúng tôi”. Qua đó, rõ là cái quyền lực cai trị non trẻ vừa cướp được đang nhâng nhâng nhân danh độc lập. Cũng có nghĩa là đàn anh Liên Xô bấy giờ đang bận hay bấn chuyện nội bộ gì đó của họ (vào giai đoạn chiến tranh lạnh tượng hình), nên không chìa tay ra được. Đành quay sang Mỹ, cho dù điều đó không chứng tỏ rằng tác giả bức thư am tường quan hệ Pháp-Mỹ ngay sau thế chiến thứ hai.
Sáu mươi bảy năm sau, việc cầu cạnh lặp lại lần nữa, cũng chỉ vì những chiếc ngai vua tập thể đã long ngàm rã mộng. Và tác giả thông điệp này cũng không chứng tỏ được mức am tường về xu hướng dân chủ hóa toàn cầu của một chính quyền vẫn còn đứng hàng đầu thế giới, cho dù vẫn chỉ đạo hàng ngày cách viết những bài xã luận cơ bắp trên báo ND và QĐND. Đã không biết cách ngã giá, lại khư khư không muốn ngã giá.
Lại gặp phải một tay hùng biện vào hàng nhất nhì nước Mỹ. Lắm người diễu cợt rằng chính anh Tư giỏi hơn người tiền nhiệm, ở chỗ làm được cái việc phân hóa chính trường nước Mỹ, cái mà tay tiền nhiệm kia chỉ chém gió. Song, những người hiểu rõ các mối quan hệ bên trong chính trường Mỹ lại bảo rằng ngài Obama kính mến kia là một cao thủ lăng ba vi bộ ở câu trả lời: “Hồ Chí Minh thực sự có cảm hứng nhờ Tuyên ngôn Độc lập và Hiến pháp Hoa Kỳ, và (nhờ) những lời nói của Thomas Jefferson”.
Tức là, vừa đánh vòng việc từ chối lời cầu cạnh (tất nhiên có điều kiện mà chưa thỏa); vừa “tát yêu” rằng bác của mấy chú ăn cắp quen tay (mà chúng tôi cũng chẳng cần khép tội 258 lợi dụng quyền dân chủ); lại vừa để cho phe hữu bên đó ồn ào lên tiếng giúp, dù chói tai, nhưng cuối cùng vẫn là hỗ trợ cho cái lắc đầu.
Lại còn “vặn họng” đối tác là mấy chú cứ ra rã chửi Mỹ, từ thời “chống Mỹ cứu nước”, qua trận động đất Đông Âu-Liên Xô, tới cả thời 9-11 và chiến tranh Iraq/A Phú Hãn/Palestine, kéo dài tới những cuộc cách mạng hoa/màu gần đây… Thế nhưng 67 năm qua, phải thừa nhận là các chú mặt dày vô địch, khi hết nước thì cũng sẵn sàng quay đầu về cầu cạnh cái “thế lực thù địch” số một thế giới: “Hồ Chí Minh đã nói ông muốn hợp tác với Hoa Kỳ. Và Chủ tịch Sang bày tỏ rằng: ngay cả nếu 67 năm đã trôi qua, thì cũng là điều tốt khi chúng ta còn đang có tiến bộ (tới cái đích hợp tác ấy)”.
Tiếc thay, ông còn cắt nghĩa thêm: “Chúng ta vẫn còn những bất đồng…”.
Thế là trắng tay, mà còn phải cố sức cười tươi cúi nhìn đôi bàn tay trắng, bận về.
*
Ba
Cũng phải thừa nhận thêm, rằng, tay nào cố vấn cho anh Tư phát ngôn lời cảm ơn TT Obama và nước Mỹ đã cưu mang và hỗ trợ những người Việt Nam tỵ nạn này để họ (thành công vẻ vang và) trở thành công dân Mỹ, quả là một thế lực thù địch đáng gờm từ bên trong.
Hắn phải biết rất rõ nguồn gốc của những đợt di tản/thuyền nhân… đó là từ đâu mà ra. Hắn phải biết là những đoàn người tỵ nạn CS đó đã bỏ phiếu bằng chân và bằng cả sinh mạng để thoát khỏi cái nhà tù nghiệt ngã CHXHCNVN. Hắn phải biết chính nhà nước khuyến khích cho đảng viên bán bãi lấy vàng rồi bắn ghe/giết người để cướp thêm vàng (Nguyễn Minh Triết là một trong những hung thần đó ở khu vực Sông Bé). Hắn biết rõ là chính quyền Mỹ nắm vững cái ngỏ ngách tham tàn đó của lãnh đạo Hà Nội. Quan trọng nhất là hắn cũng biết rất rõ anh Tư thiếu thông minh đủ để phát ngôn những lời phản cảm và phi nhân đó.
Chẳng lẽ ngài Obama kính mến kia buột miệng hỏi ngược: Thế thì đối với hàng triệu thuyền nhân không đến được một bến bờ nào thì ngài chủ tịch Tư sẽ cảm ơn ai?
Khổ thân anh Tư lọt bẫy đám đàn em chuyên ngành khủng bố mềm.
Càng khổ thân anh Tư hơn nữa là ngay vào lúc hăng say với một phát ngôn những tưởng sẽ trở thành danh ngôn đó, thì một đàn em khủng bố mềm khác lại hùng hổ ném chất thải vào mặt lãnh đạo đang công du, bằng câu tuyên bố rằng những Việt kiều ở Mỹ (hội nhập thành công và đóng góp vào nền kinh tế đứng đầu thế giới của Mỹ, trong đó có nhiều triệu phú) đi biểu tình đòi hỏi lãnh đạo Hà Nội tôn trọng nhân quyền, là họ: “chỉ vì đồng tiền, chỉ vì mưu cầu cuộc sống, chỉ vì muốn có 1 chút thu nhập thêm…”. Hắn ở cấp thứ trưởng ngoại giao và thuộc hàng tổng lãnh sự VN ở nước lớn chứ không phải hàng cắc ké/cò mồi.
Rõ là giới quan tâm không tránh khỏi hoang mang: “Âm binh vật Phù thủy” ngay ở bên ngoài lãnh thổ VN và trước mặt những ân nhân đang khẩn cầu cứu độ kia đó chăng?
Bởi vậy, khi đọc Bản Tuyên Bố Chung ở đoạn: “Hai vị chủ tịch nhất trí là cần tăng cường quan hệ giáo dục, văn hóa, và người với người giữa Hoa Kỳ và Việt Nam”, người đọc không kềm được cảm giác tức thì/tại chỗ là: Nỗ lực tăng cường giáo dục, văn hóa, giữa người với người này, trước tiên phải được áp dụng tức khắc cho dàn lãnh đạo ở Hà Nội.
*
Bốn
Dàn lãnh đạo ở Hà Nội có chung một đồng điểm rất đặc thù là cực khoái tiết mục lip-dance, tạm dịch là … múa mỏ.
Anh Tư đã để lại Mỹ ít ra là hai bài múa:
Bài thứ nhất là câu tuyên bố đứng bục của anh Tư: “Là một thành viên của Liên Hiệp Quốc, Philippines có toàn quyền theo đuổi vụ kiện như họ muốn”. Nhưng từ chối bình luận khi được hỏi về khả năng liên kết giữa Việt Nam với Philippines trong nỗ lực đưa ra trọng tài quốc tế để xét xử các tranh chấp biển đảovới TQ, dựa trên Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, như chính quyền Phi đã khởi động từ đầu năm nay.
Tức là chỉ phán những điều cả thế giới biết rõ, và tắt đài để dấu kín cái hèn tự thân.
Bài thứ nhì là lúc sắp rời Mỹ, vào sáng ngày 26-7-2013, anh Tư ghé qua trụ sở Liên Hợp Quốc, đã lên lớp ngài Tổng thư ký LHQ Ban Ki-moon, rằng: “VNmong muốn LHQ phát huy tốt vai trò to lớn trong việc duy trì hòa bình, ổn định trên thế giới cũng như trong khu vực, thúc đẩy đối thoại, giải quyết hòa bình các tranh chấp quốc tế trên cơ sở tuân thủ các nguyên tắc của Hiến chương LHQ và luật pháp quốc tế, tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển chung của các quốc gia, nhất là các nước đang phát triển”.
Lẽ nào ông Ban, trong trách vụ Tổng thư ký LHQ, lại không biết điều đó? Chẳng phải đó là nội dung khoản 1/điều 1/chương 1, được ghi rõ ngay những dòng đầu trong bản Hiến chương Liên Hợp Quốc hay sao?
Vậy thì, nguyên thủ của một đảng cầm quyền cả nước, đâu phải có chức năng chính là để ba hoa những điều ai cũng biết hầu đừng ai bảo mình mắc … chứng câm? Hoặc giả, đây chỉ là trò mèo chơi gác kèo: Tổng Lú đã múa nhuyễn và múa dai ở Cuba chuyến trước, thì Chủ tịch Tư phải múa bảnh hơn ở Niu-Oóc chuyến này?
Cũng ngay tối 26-7-2013 đó, ở VN, đài VTV1 trân trọng đi tin “Bế giảng lớp Cán Bộ Nguồn” trước khi loan báo tin tức về sự kiện nổi cộm là anh Tư hội kiến với ngài Obama quyền lực ăn trùm thế giới. Đâu lý nào VTV1 đánh giá chuyến đi Mỹ sát cạnh và trung thực đến mức đau đớn ấy?
*
Tạm Gút
Cuộc hội kiến của anh Tư với chủ nhân Nhà Trắng đương nhiệm chỉ vỏn vẹn 45 phút, được linh động phụ trội thêm 30 phút, chỉ đi đến những điều não lòng cho người cầu cạnh. Túm lại thì đó là hình ảnh của một anh chàng ôm vuột chân đối tác, chỉ còn lại trên người trọn vẹn một vết giày.
Nguyên nhân?
Mỹ chủ trương thúc đẩy dân chủ hóa mọi nơi chứ không hề muốn bán bảo hiểm cho một nhà nước độc tài độc đảng chuyên dựa hơi thiên hạ để tiếp tục đày dân hay giết dân mình.
Trong lúc đó, Ngoại trưởng tân nhiệm của Mỹ, John Kerry, trong buổi tiếp tân tại Bộ Ngoại giao, lại dí dỏm so sánh đối chiếu tiểu sử bản thân với “quốc khách”, từ 1966, 1969, 1984… cho tới nay, thông qua những nét tương đồng, tuy thân mật nhưng không kém phần trịch thượng, như thử hắn mới là đồng vai đối tác với anh Tư.
Điều đó càng được minh họa rõ nét tại sao Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam David Sheer, trực thuộc quyền điều động của Ngoại trưởng John Kerry, phải lãnh “trọng trách” đón anh Tư tại phi trường và cũng là người giới thiệu hai chủ tịch tại Nhà trắng.
Còn về lời mời chân thành của anh Tư, về một chuyến viếng thăm VN của ngài Obama kính mến nọ, thì nhận lại được một câu trả lời bất định. Ông ấy nhận lời và bảo rằng sẽ cố thực hiện chuyến viếng thăm vếng đó trước khi rời Nhà Trắng vào năm 2016.
Ông ấy còn nhấn mạnh thêm đâu đó: “Hoa Kỳ tiếp tục tin tưởng tất cả chúng ta đều phải tôn trọng những vấn đề như tự do phát biểu, tự do tôn giáo, tự do hội họp”.
Phải chăng đó là những điều kiện giản đơn được gói ghém thành một thông điệp có thắt nơ?

Blogger Đinh Tấn Lực
28-7-2013

RELATED POSTS

  • No Related Posts

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , | Leave a Comment »

Thư của Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ

Posted by Webmaster on June 7, 2013

ngày 1 tháng 6 năm 2013 gửi từ Trại tù số 5 – Bộ Công an tại Yên Định, Thanh Hóa

Tiến sĩ luật Cù Huy Hà VũTôi, TS Luật Cù Huy Hà Vũ, bị Tòa án nước CHXHCN Việt Nam kết án 7 năm tù giam và 3 năm quản chế về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” mà tôi luôn khẳng định là tôi hoàn toàn vô tội. Hôm nay, ngày 1/6/2013, tôi gặp vợ tôi là Nguyễn Thị Dương Hà và con trai tôi là Cù Huy Xuân Đức lên thăm tôi do việc tôi tuyệt thực để phản đối hành vi phạm pháp của Giám thị Lường Văn Tuyến.

Tôi có ý kiến như sau:

Ngày 11/11/2012, tôi đã gửi Giám thị Trại giam số 5 – Bộ Công an Lường Văn Tuyến một đơn tố cáo Lê Văn Chiến, cán bộ Trại giam số 5 Bộ Công an tố cáo “cố ý giết công dân Cù Huy Hà Vũ”.

Tôi đã gửi đơn trên cơ sở điểm a, khoản 1 Điều 168 và khoản 2 Điều 168, khoản 1 Điều 169 Bộ luật Thi hành án Hình sự, thế nhưng đến ngày 12/5/2013, tức sau 180 ngày mà Giám thị Lường Văn Tuyến đã không giải quyết Tố cáo này của tôi mà còn tiếp tục cho cán bộ Lê Văn Chiến vào trực phòng tôi. Do đó ngày 12/5/2013, tôi tiếp tục gửi yêu cầu giải quyết đơn tố cáo ngày 11/11/2012 và ghi rõ trong trường hợp không giải quyết đơn tố cáo của tôi thì sau hai tuần tôi sẽ tuyệt thực phản đối!  đcc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

“Khôn Ngoan” Đến Mức Độ Nào?

Posted by Webmaster on May 29, 2013

   –  May 28, 2013

Huynh Thuc VyCuộc đấu tranh cho Dân chủ của người Việt hiện nay không nằm ngoài những giá trị và niềm tin đã phổ quát của nhân loại về cách hành xử bất bạo động. Dù vậy, mấy mươi năm nay chúng ta đã chứng kiến cuộc đấu tranh này bị đàn áp thô bạo đến thế nào.

Gần đây có một số ý kiến cho rằng chúng ta nên mềm mỏng với chính quyền để tránh bị đàn áp, không nên xem  cộng sản là mục tiêu của đấu tranh bất bạo động (có ai xem cộng sản là mục tiêu đâu?), không nên “đẩy mình vào thế chống đối, co cụm dẫn đến tình trạng bị cô lập”…Và ý kiến này có vẻ được nhiều người thụ động ủng hộ.

Tất cả những cách bày tỏ quan điểm, rồi thể hiện quan điểm thành hành động mà không cổ vũ bạo lực, không mang dụng tâm gây thù hằn dân tộc đều thuộc phương cách đấu tranh bất bạo động. Theo đó, việc viết lách, phát biểu, hội luận, các cuộc biểu tình chống ngoại xâm, việc phân phát các tài liệu Nhân quyền nơi công cộng, việc tập hợp dân oan đòi đất… đều là cách chúng ta đấu tranh ôn hòa cho những mục tiêu tốt đẹp.

Theo cách hiểu : “đối tượng” là thứ chúng ta muốn tác động vào để nó thay đổi cho tốt hơn, thì rõ ràng đối tượng của cuộc đấu tranh này là Nhân quyền,  hệ thống chính trị, đa nguyên đa đảng, luật pháp, chủ quyền lãnh thổ, y tế, giáo dục, tư hưu đất đai, xã hội dân sự … Những đối tượng này sẽ trải trên một diện rộng, bởi dưới chế độ độc tài, mọi thiết chế trong xã hội Việt Nam đều thối nát, rệu rã, không những cần thay đổi mà thậm chí cần làm lại hoàn toàn mới; có thế mới mong đảm bảo cho người dân chúng ta một cuộc sống đáng sống. Hiểu như thế, sẽ thấy dù tôi viết bài đả kích nhà cầm quyền gay gắt thì đối tượng  tôi nhắm đến không phải là họ, mà là tự do dân chủ kia.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Những sách nhiễu bẩn thỉu – The Despicable Acts of Harassment

Posted by Webmaster on March 21, 2013

Huỳnh Thục Vy (Danlambao) – Translated by BuiQuan (Danlambao)

huynhthucvy-huynhngoctuan-huynhngochieu-Danlambao

Tuần trước, nhân viên của Lãnh sự quán Hoa Kỳ đã thông báo với tôi là: ngày thứ Tư 20 tháng 3 này Viên chức Chính trị của Lãnh sự sẽ đến thăm gia đình tôi.
Tôi đã cho họ biết là thông báo qua điện thoại thì công an sẽ biết ngay và sẽ rất khó khăn cho chuyến viếng thăm. Vì năm ngoái, khi họ thông báo như vậy với gia đình tôi, ngay lập tức những ngày sau đó liên lạc điện thoại giữa tôi và nhân viên Lãnh sự đã bị cắt. Tôi không thể gọi lại cho họ để hẹn địa điểm trò chuyện như đã hứa, còn an ninh lẫn công an giao thông Quảng Nam đã lập chốt canh mọi ngã đường vào nhà tôi đúng ngày hẹn. Vậy là chuyến thăm năm ngoái không thực hiện được.
Sau khi cân nhắc những thông tin mà tôi thông báo cho họ, vị viên chức Lãnh sự đã hồi âm là tiếp tục hủy chuyến thăm lần này và sẽ gặp gia đình tôi vào một dịp khác. Đội ngũ an ninh nghe lén đã không biết chuyện này vì chúng tôi liên lạc qua email, nên hôm nay công an xã và dân phòng vẫn rình rập xung quanh nhà tôi.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

Quái chiêu ép buộc nhân dân ‘đồng ý’ với bản dự thảo hiến pháp của đảng cộng sản

Posted by Webmaster on March 20, 2013

Lê Thanh Hải - Nguyễn Sinh HùngTheo ghi nhận từ các CTV Danlambao, những ngày gần đây, UBND TP.HCM đã rầm rộ tung quân nhằm ép buộc nhân dân phải đồng ý ký tên và tham gia vào bản dự thảo sửa đổi hiến pháp do đảng cộng sản ban hành. Có thể nói, đây là một chiến dịch vận động nhân dân góp ý sửa hiến pháp diễn ra qui mô và quái đản nhất trong lịch sử nhân loại.
 
Được biết, bắt đầu từ hôm 8/3, cán bộ tuyên vận đủ mọi thành phần, từ thành phố cho đến các phường xã đã được huy động vào từng hộ dân để làm công tác ‘tuyên truyền, vận động’ và ép buộc.
 
Khi đến mỗi nhà, những cán bộ này đưa ra một bản mẫu lấy ý kiến nhằm ép buộc mọi người trong gia đình phải đồng ý với bản dự thảo hiến pháp do đảng cộng sản công bố, cùng với một tập tài liệu khoảng 80 trang, gồm 2 phần đối chiếu: Hiến pháp 1992 và bản sửa đổi.     đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Công dân Trương Minh Đức nói không với bản dự thảo sửa Hiến pháp của ĐCSVN

Posted by Webmaster on March 20, 2013

Trương Minh Đức nói không với bản dự thảo sửa Hiến pháp của ĐCSVNVào lúc 9 giờ 30, ngày 18/03/2013, tổ trưởng và an ninh khu phố thị trấn Mỹ Phước 1, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đem đến nhà tôi một sấp giấy dày cộm. Đây là nội dung bản dự thảo sửa đổi Hiến Pháp 1992 do Uỷ ban dự thảo sửa đổi hiến Pháp của đảng cộng sản Việt Nam công bố trong màn kịch tự biên, tự diễn vừa qua. Những người này cũng đưa một tờ mẫu để mỗi hộ gia đình đóng góp rồi ký tên, trong tờ giấy có mở ngoặc định hướng rõ ràng cho người đóng góp là “Đồng ý”.
Anh tổ trưởng nói rằng “Ký tên đi nhé”, rồi hẹn đến đầu giờ chiều cùng ngày 18/03/ 2013 sẽ xuất hiện và yêu cầu nộp lại. Tức là từ lúc giao bản đóng góp ý kiến đến lúc thu lại chỉ có 3 tiếng rưỡi, với 16 trang khổ giấy A3 chằng chịt hơn 100 điều sửa đổi, đối chiếu với 147 điều của Hiến Pháp 1992.
Quả thật đây là một quái chiêu quá lộ liễu, một màn kịch dân chủ giả hiệu. Thử hỏi ai có thể đọc và suy nghĩ được gì trong thời gian ngắn ngủi này? Nhất là trong hoàn cảnh bị hối thúc bởi anh công an khu vực và sự định hướng sẵn là “đồng ý”.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

NẾU Ở VỊ TRÍ CỦA TÔI, BẠN SẼ LÀM GÌ? – WHAT WOULD YOU DO IN MY SITUATION?

Posted by Webmaster on March 20, 2013

Phạm Thanh Nghiên (Theo Defend the Defenders)
Phạm Thanh Nghiên - Quyền Con Người có từ khi sinh ra
Ngày 19/3/2013 – Khi tôi hỏi bạn câu này không có nghĩa tôi mong bạn hay bất cứ một người Việt Nam nào phải trải nghiệm những điều giống như tôi. Đơn giản tôi muốn ở bạn sự đồng cảm. Tôi tin rằng cuộc sống sẽ thú vị và sống động hơn khi chúng ta thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và suy nghĩ, cảm nhận bằng trái tim của họ. Những tình huống tôi sắp đặt ra có thể khiến bạn thấy khó chịu và cho rằng “thật xui xẻo”. Nếu vậy, bạn hãy chấm dứt việc đọc nó. Nhưng tôi vẫn muốn bạn cùng tôi tham gia “trò chơi trắc nghiệm” này, để tôi được hiểu bạn hơn. Hãy cho tôi biết cảm nhận của bạn nhé để chúng ta được gần nhau . Và đây là các tình huống bạn rất có thể sẽ gặp phải nếu bạn là tôi:
Chưa đầy 6 tháng kể từ lúc ra tù, bạn nhận hơn mười giấy triệu tập của chính quyền địa phương. Họ liên tục đến nhà làm phiền bạn với đủ các lý do: kiểm tra hộ khẩu, làm việc hoặc thăm hỏi. Những người nhân danh công an nhân dân này sẵn sàng đứng đập cửa nếu bạn không cho họ vào. Thật không dễ chịu chút nào khi nhiều lần họ nhằm lúc bạn vắng nhà để khủng bố tinh thần cho người mẹ gần 80 tuổi của bạn. Thậm chí, giữa lúc đêm tối, mất điện họ tự ý mở cổng ngoài và bắt ép mẹ bạn phải mở cửa để họ “kiểm tra hộ khẩu”. Cả đám người sắc phục lẫn không sắc phục cầm đèn pin rọi khắp nhà, từ phòng riêng cho đến toa-lét.
Bạn trở về trong tình trạng sức khỏe suy kiệt, cần phải đến bệnh viện thăm khám và điều trị nhưng luôn bị chính quyền địa phương gây khó khăn. Bạn hỏi: “Nếu tôi chẳng may bị bệnh nghiêm trọng cần phải đi cấp cứu nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà bệnh viện lại nằm ở phường khác, quận khác. Khi đó theo như luật của các ông thì tôi vẫn phải làm đơn, báo cáo với các ông lên cấp phường, rồi chờ các ông trình lên cấp quận sau đó lại tiếp tục chờ các ông giải quyết rồi tôi mới được tự đi cứu mạng tôi à, nhỡ lúc đó chết thì sao?”. Và bạn sẽ nhận được câu trả lời từ chính miệng ông phó chủ tịch UBND phường rằng:  “Đã là luật thì phải thi hành thôi, không khác được.” Tư gia của bạn liên tục bị công an chốt chặn, canh gác, bao vây nhằm khủng bố tinh thần và ngăn chặn quyền tự do đi lại của bạn. Không những thế, ban đêm họ còn gây mất trật tự, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình bạn cũng như những người hàng xóm xung quanh.
Mồng 5 tết, công an vào tận nhà “khuyến cáo” bạn không nên đi đâu và lập tức kéo đến canh gác khiến cho khách khứa, bạn bè của bạn tỏ ra hoang mang, sợ hãi.
Bạn đi thăm người quen, hãy chuẩn bị tinh thần bị công an ập vào lôi đi bất cứ lúc nào rồi áp giải đến vài trụ sở mà họ muốn rồi thẩm vấn hàng tiếng đồng hồ. Sau cùng, bạn sẽ được “kỷ niệm” một giấy xử phạt trị giá 1,5 triệu đồng với cái gọi là “vi phạm các quy định về nghĩa vụ của người chấp hành án phạt quản chế”.
Và đây là câu chuyện tôi muốn chia sẻ với bạn:  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

Thư ngỏ của Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên gửi bạn đọc

Posted by Webmaster on March 5, 2013

Thư ngỏ của Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên gửi bạn đọc

Thưa các bạn!

Tôi viết thư này để trả lời một số câu hỏi các bạn gửi đến tôi mấy ngày qua.

Về lo lắng cho sự an nguy của tôi. Tôi hiểu, càng nhiều người quan tâm, ủng hộ tôi, sự an toàn của tôi càng bị đe dọa cao hơn, nhưng cũng có thể ngược lại. Tôi biết trong đội ngũ lãnh đạo của ĐCS VN hiện nay cũng có rất nhiều người có suy nghĩ tiến bộ.

Tôi cũng tự dặn mình, phải hết sức thận trọng trong lời nói và hành động. Tôi không muốn đẩy người khác vào hành động phi nghĩa, vì tôi hiểu nỗ lực đẩy người khác vào hành động phi nghĩa tức là đang làm một việc phi nghĩa. Dân tộc chúng ta đã có quá nhiều sự thù hằn, tức giận rồi, tôi hy vọng, bản thân và tất chúng ta sẽ không cố gắng để tạo thêm những sự thù hằn và tức giận như thế nữa.

Cụm từ “sát cánh bên nhà báo Nguyễn Đắc Kiên”, khiến tôi ngại ngùng khi ký vào bản “Tuyên bố Công dân Tự do”. Tôi sẽ gửi thư đề nghị các bạn khởi xướng bỏ cụm từ đó đi, để tôi được ký tên mình, cùng với hàng nghìn, triệu đồng bào. Tôi nghĩ rằng, mỗi người chúng ta không sát cánh cùng anh Kiên hay bất cứ người nào khác, chúng ta ký tên vì chính chúng ta, vì tổ tiên ngàn đời, vì con cháu tương lai. Vì thế tôi kêu gọi tất cả, không phân biệt trong hay ngoài nước, còn hay không còn quốc tịch Việt Nam, miễn là mang trong mình dòng máu Việt, ký tên vào bản tuyên bố công dân này.

Có người chất vấn tôi về chuyện làm sao để Tha thứ và Hòa giải, đó là chất vấn xác đáng. Tuy tôi e rằng, nói điều đó ra bây giờ là sớm, nhưng vì không biết ngày mai sẽ ra sao nên cứ nói ra thì vẫn hơn. Chúng ta cứ nhìn sang Myanmar thôi, không cần nhìn đâu xa, họ làm được, tôi tin chúng ta cũng làm được, có khi còn tốt hơn. Sao không lập một Ủy ban hòa giải dân tộc, với thành viên là các nhân sỹ, trí thức trong và ngoài nước, kể cả một số lãnh đạo tiến bộ của ĐCS VN? Tôi nghĩ rất nhiều người sẵn sàng tham gia. Sao không lập một chính phủ lâm thời điều hành đất nước cho đến khi tổ chức xong Hội nghị lập Hiến, ban hành Hiến pháp mới, bầu Quốc hội mới? Tôi tin tưởng có nhiều người, kể cả trong đội ngũ lãnh đạo ĐCS VN hiện nay có thể đảm nhận tốt vị trí trong Chính phủ lâm thời để giữ vững sự thống nhất quốc gia trong giai đoạn chuyển giao.

Nhưng để làm được điều đó, trước tiên tôi nghĩ, không chỉ nhân dân, những người đấu tranh cho dân chủ tự do mà cả các vị lãnh đạo của ĐCS VN, cần vượt qua sự sợ hãi, vượt qua sự tức giận, thử một lần thôi, xin các ngài hãy đặt mình là một người Việt Nam bình thường, lắng nghe những ý kiến khác biệt.

Tôi nghĩ rằng, một điều kiện tiên quyết khác cho sự hòa giải là một điều khoản bắt buộc, trong đó, không cho phép hồi tố, truy cứu trách nhiệm những tội phạm làm tổn hại lợi ích dân tộc, quốc gia hay bất cứ hành động mang tính trả thù nào với những người ở chế độ cũ. Tôi cho rằng đây là điểm quan trọng trong việc giúp giới lãnh đạo ĐCS VN hiện nay vượt qua sự sợ hãi. Tôi cũng như tất cả các bạn đều đau xót vì những khoản tiền tỷ đô la bị thất thoát, tham nhũng, nhưng cứ thử nghĩ đến xương máu có thể đổ, thử nghĩ đến tương lai hàng trăm nghìn năm nữa của dân tộc, những khoản nợ đó chẳng phải là rất nhỏ sao? Vậy sao chúng ta không mạnh dạn xóa nó đi để bảo vệ cái toàn cục lâu dài. Hơn nữa, chúng ta có thể tha thứ cho kẻ thù ngoại bang, sao không thể tha thứ cho đồng bào, anh em ruột thịt mình?

Có nhiều người cho rằng, tôi chỉ là một kẻ cơ hội, tự bản thân tôi thấy không cần phải trả lời chất vấn này, nhưng tôi nói chuyện này ở đây để bàn sang chuyện khác xa hơn. Bác Nguyễn Quang A có nói là sẽ sắp xếp cho tôi một công việc biên tập ở một NXB. Đó là công việc mơ ước của tôi, tôi sẽ có điều kiện vừa làm việc, vừa đọc và tìm hiểu thêm các vấn đề mình quan tâm. Tôi chỉ mong ước có thế và không gì hơn, những người đã có thời gian quen thân tôi lâu có thể làm chứng. Tôi hiểu, một sự chuyển đổi nếu có, thì đằng sau nó còn rất nhiều việc phải làm, mà một việc quan trọng bậc nhất là phổ biến tinh thần dân chủ tiến bộ đến toàn thể nhân dân, công việc đã nói ở trên có thể giúp tôi thực hiện tốt nhiệm vụ này.

Nhưng một điều quan trọng hơn tôi muốn bàn là suy nghĩ về những người tài và trọng dụng người tài. Nền nho học tuyển cử hàng nghìn năm đã khiến chúng ta đặt định vị trí hiền tài khi nào cũng gắn với việc làm quan. Điều đó sẽ thay đổi trong một xã hội dân chủ. Tôi hiểu, một đất nước muốn phát triển cần phải có thật nhiều người tài làm thương gia, nhà khoa học, giáo sư, bác sỹ, kỹ sư, công nhân lành nghề, nông dân thạo việc… không phải dồn hết người tài vào làm mỗi công việc quan, việc chính trị. Tôi thích cách người Mỹ thiết kế bộ máy nhà nước của họ, đó là một bản thiết kế không hoàn hảo, nhưng nó là bản thiết kế để cho mọi sai lầm có thể sửa chữa với ít hao tổn nhất cho nhân dân, đất nước.

Lịch sử dân tộc đã chứng minh, mỗi khi lòng dân ly tán là lúc vận mệnh dân tộc bị đe dọa nghiêm trọng nhất. Theo cảm nhận của tôi, đất nước chúng ta đang vào ở trong tình thế lâm nguy đó. Hơn khi nào hết, chúng ta cần sự đồng lòng, nhất trí của tất cả người dân Việt Nam, để đưa đất nước tiến lên.

Trân trọng,

Nguyễn Đắc Kiên
© blog Nguyễn Đắc Kiên.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Lời Tuyên Bố của các Công Dân Tự Do

Posted by Webmaster on February 28, 2013

Lời Tuyên Bố của các Công Dân Tự Do

Chúng tôi, những người khởi đầu ký tên sau đây, sát cánh bên Nhà báo Nguyễn Đắc Kiên và kêu gọi những công dân khác cùng với chúng tôi đồng tuyên bố:

1. Chúng tôi không chỉ muốn bỏ Điều 4 trong Hiến pháp hiện hành, mà chúng tôi muốn tổ chức một Hội nghị lập hiến, lập một Hiến pháp mới thực sự là ý chí của toàn dân Việt Nam, không phải là ý chí của đảng cộng sản như Hiến pháp hiện hành.
2. Chúng tôi ủng hộ đa nguyên, đa đảng, ủng hộ các đảng cạnh tranh lành mạnh vì tự do, dân chủ, vì hòa bình, tiến bộ của dân tộc Việt Nam, không một đảng nào, lấy bất cứ tư cách gì để thao túng, toàn trị đất nước.
3. Chúng tôi không chỉ ủng hộ xây dựng một chính thể tam quyền phân lập mà còn muốn một chính thể phân quyền theo chiều dọc, tức là tăng tính tự trị cho các địa phương, xây dựng chính quyền địa phương mạnh, xóa bỏ các tập đoàn quốc gia, các đoàn thể quốc gia tiêu tốn ngân sách, tham nhũng của cải của nhân dân, phá hoại niềm tin, ý chí và tinh thần đoàn kết dân tộc.
4. Chúng tôi ủng hộ phi chính trị hóa quân đội. Quân đội là để bảo vệ nhân dân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ cương vực, lãnh thổ không phải bảo vệ bất cứ một đảng phái nào.
5. Chúng tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế. Chúng tôi khẳng định, mình đang thực hiện quyền cơ bản của con người là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng; quyền này mỗi người sinh ra đã tự nhiên có, nó được nhân dân Việt Nam thừa nhận và tôn trọng; quyền này không phải do đảng cộng sản ban cho, nên đảng cộng sản không có quyền tước đoạt hay phán xét nó. Vì thế, chúng tôi có thể xem những lời phán xét nào nếu có hướng đến chúng tôi là một sự phỉ báng chúng tôi. Và chúng tôi cho rằng, những người nào chống lại các quyền trên là phản động, là đi ngược lại với lợi ích của nhân dân, dân tộc, đi ngược lại xu hướng tiến bộ của nhân loại.
*
Danh sách những người ký tên:
1. Blogger Nguyễn Hoàng Vi, Sài Gòn
2. Phạm Thanh Nghiên, Hải Phòng
3. Blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nha Trang
4. Blogger Gió Lang Thang – Trịnh Anh Tuấn, Đak Lak
5. Blogger Hành Nhân – Vũ Sỹ Hoàng, Sài Gòn
6. Blogger Binh Nhì – Nguyễn Tiến Nam, Yên Bái
7. Ts Hà Sĩ Phu, Đà Lạt
8. Bs Nguyễn Đan Quế, Sài Gòn
9. Linh Mục Giuse Đinh Hữu Thoại – Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn
10. Blogger Trịnh Kim Tiến, Sài Gòn
11. Blogger Paulo Thành Nguyễn – Nguyễn Hồ Nhật , Sài Gòn
12. Blogger Nguyễn Chí Tuyến, Hà Nội
13. Nhà thơ Bùi Chát, Sài Gòn
14. Blogger Huỳnh Công Thuận, Sài Gòn
15. Nhà thơ Phan Bá Thọ, Sài Gòn
16. Blogger Huỳnh Ngọc Chênh, Sài Gòn
17. Blogger Phạm Bá Hải – Human Right Defender, Sài Gòn
18. Doanh nhân Lê Quốc Quyết, Sài Gòn
19. Hoàng Dũng – Phong trào Con Đường Việt Nam, Sài Gòn
20. Blogger Lê Thiện Nhân, Hà Nội
21. Đặng Sinh – Phóng viên tự do, Sài Gòn
22. Facebooker Lê Công Vinh, Vũng Tàu
23. Facebooker Võ Trường Thiện, Nha Trang
24. Sinh viên Nguyễn Vũ Hiệp, Hà Nội
25. Facebooker Lâm Mạnh Di, Vũng Tàu
26. Blogger SeaFree – Phạm Văn Hải, Nha Trang
27. Blogger Bùi Thị Minh Hằng, Vũng Tàu
28. Facebooker Miu Mạnh Mẽ – Nguyễn Nữ Phương Dung – Sinh viên, Sài Gòn
29. Facebooker Văn Ngọc Trà – Mai Văn Tuất, Sài Gòn
30. Sinh viên Nguyễn Thành Tiến, Hải Phòng
31. Nhiếp ảnh gia Lê Hải, Đà Nẵng
32. Nhà thơ Đỗ Trung Quân, Sài Gòn
33. Facebooker Trầm Tử – Lê Khánh Duy, Buôn Hồ, Đăk Lăk
34. Blogger Huỳnh Thục Vy, Buôn Hồ, Đăk Lăk
35. Facebooker Kaiz Az – Trần Xuân Huyền, Nghệ An
36. Facebooker Sao Biển – Đặng Ngọc Sao, Hà Tĩnh
37. Facebooker Michael Ngo – Ngô Tuấn, Sài Gòn
38. Facebooker Dung Dang – Đặng Huy Dung, Sài Gòn
39. Nhà thơ Phan Đắc Lũ, Sài Gòn
40. Facebooker Yêu Nước Việt – Châu Văn Thi, Sài Gòn
41. Facebooker Tran Hien – Trần Hiền, Sài Gòn
42. Blogger / Nhạc sỹ Tô Hải, Sài Gòn
43. Lê Thăng Long – Phong trào Con đường Việt Nam, Sài Gòn
44. Nhà báo Hồ Trung Tú, Đà Nẵng
45. Trần Khuê, người sáng lập Đảng Dân Chủ Thế Kỷ XXI, Sài Gòn
46. Blogger Phạm Văn Điệp, Sầm sơn – Thanh Hóa
47. Blogger Nguyễn Lân Thắng – Kỹ sư Xây Dựng, Hà Nội
48. Blogger Uyên Vũ, Sài Gòn
49. Facebooker Huỳnh Thái Học, Nha Trang
50. Blogger Khoai Lang – Nguyễn Tấn Dung, Lộc Thủy – Lệ Thủy, Quảng Bình
51. Cựu phóng viên Hoàng Thanh Trúc, Đà Lạt
52. Facebooker Hiếu NTH – Nguyễn Trung Hiếu, Sài Gòn
53. Phạm Phương Nam – Kỹ sư xây dựng, Đà Nẵng
54. Trần Tiến Đức – Nhà báo, đạo diễn truyền hình (đã nghỉ hưu), Hà Nội
55. Ngô Kim Hoa – Nhà báo tự do, Sài Gòn
56. Lương Văn Bình – Sinh viên Đại học Luật, Hà Nội.
57. Nguyễn Văn Ý – Sinh viên năm 2, Trường ĐH Đà Lạt
58. Nguyễn Tiến Dũng – kinh doanh, Vinh, Nghệ An
59. Nguyễn Hoàng Long, Saigon
60. Nguyễn Trúc Sơn, Hiệp Hoà, Đức Hoà, Long An
61. Nguyễn Đức Phổ – Nông dân, F. Đông Hưng Thuận, Q. 12 Sài Gòn
62. Facebooker Bahung Vo – Võ Bá Hùng, Sài Gòn
63. Đào Tấn Phần, giáo viên THPT Trần Quốc Tuấn, huyện Phú Hòa, tỉnh Phú Yên
64. Nguyễn Trường Sơn – Sinh viên, Bắc Ninh
65. Trịnh Hoàng Thanh, Z176, Dương Xá, Gia Lâm, Hà Nội
66. Đặng Vũ Lượng, Hà Nội
67. Facebooker Nguyễn Tiến Hưng, Biên Hoà
68. Blogger Aduku Nguyễn Văn Dũng, Việt Trì – Phú Thọ
Xin hãy chung tay để cho LỜI TUYÊN BỐ CÔNG DÂN TỰ DO này trở thành sợi dây bền vững kết nối hàng triệu triệu trái tim Việt Nam. Xin cùng lên tiếng nói bằng cách đăng ký tham gia ký tên theo địa chỉ emailtuyenbocongdantudo@gmail.com
Danh sách sẽ được tiếp tục cập nhật.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Nguyễn Đắc Kiên: Vài lời với TBT ĐCS VN Nguyễn Phú Trọng

Posted by Webmaster on February 26, 2013

Nguyễn Đắc Kiên

Nhà báo, Báo Gia đình & Xã hội

Tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế.

Chương trình Thời sự VTV1, 19h, ngày 25/2 đưa phát biểu tại Vĩnh Phúc của TBT ĐCS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng như sau: “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến cũng có thể quy vào được là suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức … Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Có tam quyền phân lập không? Có phi chính trị hóa quân đội không? Người ta đang có những quan điểm như thế, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!”(*)

Nghe âm thanh tại đây

Bằng tất cả sự tôn trọng dành cho người đang đứng đầu một đảng chính trị của VN, tôi xin nói với ông Nguyễn Phú Trọng vài lời như sau:

Đầu tiên, cần phải xác định, ông đang nói với ai? Nếu ông nói với nhân dân cả nước thì xin khẳng định luôn là ông không có tư cách. Ông là Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, nếu muốn dùng hai chữ “suy thoái” thì cùng lắm là ông chỉ có thể nói với những người đang là đảng viên cộng sản, ông không đủ tư cách để nói lời đó với nhân dân cả nước. Nếu ông và các đồng chí của ông muốn giữ Điều 4, muốn giữ vai trò lãnh đạo, muốn chính trị hóa quân đội, không muốn đa đảng, không muốn tam quyền phân lập, thì đó chỉ là ý muốn của riêng ông và ĐCS của ông. Ông không thể quy kết rằng đó là ý muốn của nhân dân Việt Nam. Tuy nhiên, cũng cần phải nhấn mạnh rằng, nhữngý muốn trên chỉ nên xem là của riêng ông TBT Trọng, chưa chắc đã là tâm nguyện của toàn bộ đảng viên cộng sản hiện nay.

Tiếp theo, xin đi vào nội dung, ông nói suy thoái về đạo đức. Tôi muốn hỏi ông, đạo đức của ông đang muốn nói là đạo đức nào? Đạo đức làm người? Đạo đức công dân? Đạo đức dân tộc VN? … Tôi tạm đoán là ông đang muốn nói đến đạo đức người cộng sảncủa các ông. Vậy, các ông cho rằng chỉ có đạo đức cộng sản của các ông là đạo đức đích thực? Thế ra, cha ông tổ tiên chúng ta, khi chưa có chủ nghĩa cộng sản vô đạo đức hết à? Thế ra, những người không theo đảng cộng sản trên thế giới là vô đạo đức hết à?

Tiếp theo, xin đi vào nội dung suy thoái chính trị, tư tưởng. Tôi muốn hỏi ông, chính trị, tư tưởng ông đang muốn nói là chính trị, tư tưởng nào? Có phải chính trị, tư tưởng của đảng cộng sản? Vậy ra chỉ có đảng cộng sản của các ông là duy nhất đúng à?Cá nhân tôi cho rằng, không một người có lương tri bình thường nào thừa nhận như thế. Cùng lắm ông chỉ có thể nói với các đảng viên cộng sản như vậy, nhưng ngay cả với các đảng viên cộng sản, ông cũng không thể quy kết tội suy thoái cho họ. Nếu không tin, ông thử đọc lại Cương lĩnh chính trị và Điều lệ đảng các ông ban hành xem. Không có điều nào nói xóa bỏ Điều 4 là suy thoái, muốn đa nguyên về chính trị là suy thoái, muốn phi chính trị hóa quân đội là suy thoái, chỉ có tham ô, tham nhũng…  đi ngược lại lợi ích của nhân dân, của dân tộc là suy thoái. Ông đương kim Tổng bí thư ĐCS VN thử đọc lại và nghĩ lại chỗ này xem.

Bây giờ, tôi trân trọng tuyên bố những điều tôi muốn:

  1. Tôi không chỉ muốn bỏ Điều 4 trong Hiến pháp hiện hành, mà tôi muốn tổ chức một Hội nghị lập hiến, lập một Hiến pháp mới thực sự là ý chí của toàn dân Việt Nam, không phải là ý chí của đảng cộng sản như Hiến pháp hiện hành.
  2. Tôi ủng hộ đa nguyên, đa đảng, ủng hộ các đảng cạnh tranh lành mạnh vì tự do, dân chủ, vì hòa bình, tiến bộ của dân tộc Việt Nam, không một đảng nào, lấy bất cứ tư cách gì để thao túng, toàn trị đất nước.
  3. Tôi không chỉ ủng hộ xây dựng một chính thể tam quyền phân lập mà còn muốn một chính thể phân quyền theo chiều dọc, tức là tăng tính tự trị cho các địa phương, xây dựng chính quyền địa phương mạnh, xóa bỏ các tập đoàn quốc gia, các đoàn thể quốc gia tiêu tốn ngân sách, tham nhũng của cải của nhân dân, phá hoại niềm tin, ý chí và tinh thần đoàn kết dân tộc.
  4. Tôi ủng hộ phi chính trị hóa quân đội. Quân đội là để bảo vệ nhân dân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ cương vực, lãnh thổ không phải bảo vệ bất cứ một đảng phái nào.
  5. Tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế. Tôi khẳng định, mình đang thực hiện quyền cơ bản của con người là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng; quyền này mỗi người sinh ra đã tự nhiên có, nó được nhân dân Việt Nam thừa nhận và tôn trọng; quyền này không phải do đảng cộng sản của các ông ban cho, nên các ông cũng không có quyền tước đoạt hay phán xét nó. Vì thế, tôi có thể xem những lời phán xét trên của ông, nếu có hướng đến tôi là một sự phỉ báng cá nhân. Và tôi cho rằng, những người nào chống lại các quyền trên là phản động, là đi ngược lại với lợi ích của nhân dân, dân tộc, đi ngược lại xu hướng tiến bộ của nhân loại.

Nguyễn Đắc Kiên

Nhà báo, Báo Gia đình & Xã hội

(*)Nguồn: Chương trình Thời sự VTV1, 19h, ngày 25/2; phần âm thanh và gỡ băng của Anhbasam.Ng

Tin mới:  Nhà báo bị thôi việc vì đụng đến Tổng bí thư

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Vài dòng nhân chuyện Lê Anh Hùng được thả

Posted by Webmaster on February 6, 2013

Lê Anh Hùng mẹ con đoàn tụ

Nguyễn Tường Thuỵ

Chả biết trường hợp Lê Anh Hùng gọi là gì? Gọi là trả tự do cũng đúng nhưng sẽ có người cãi: vào trại tâm thần là để “chữa bệnh”, sao gọi là trả tự do? Nhưng gọi là xuất trại thì không ổn vì có ai điều trị bệnh tâm thần chỉ trong 12 ngày, có mà Việt nam giỏi nhất thế giới về khoản tâm thần học. Hay gọi là phóng thích? He he, cũng không ổn nốt. Thôi thì cứ tạm gọi là thả như thả gà thả vịt vậy.
Mấy hôm nay có nhiều tin vui. Hôm qua thì Nguyễn Thị Oanh với đứa con trong bụng được thả. Trước đó 1 tuần, Nguyễn Quốc Quân, công dân Mỹ được thả sau chín tháng rưỡi bị giam. Kể ở Việt Nam ta có nhiều chuyện hay thật. Thích thì bắt chơi, không có cớ bỏ tù được thì thả ra. Không biết ở các nước khác, những trường hợp như thế này nhà chức trách có phải bối thường không hay cũng mông muội như ta. Nghe nói Nguyễn Quốc Quân khi bị bắt chỉ có một quyển sách triết và chín trang nói về “kỹ năng mềm”. Máy tính thì trắng, chẳng có dữ liệu nào.

Mình cũng vậy, cũng tới 4 lần bị bắt tuy chưa đêm nào phải đập muỗi trong trại. Trong đó có lần công an vào tận nhà bắt khiêng lên xe như là bắt tội phạm gnuy hiểm, tới mức không cho rửa mặt không cho mặc quần áo. Ra đến công an Thanh Trì mới biết lý do vô cùng đơn giản là họ nghi mình đến tham gia cuộc họp mặt tôn vinh phụ nữ nhân ngày 8/3. Giấy triệu tập he hé cho mình xem, đọc nhanh nhớ được dòng ghi lý do “kích động biểu tình” Mình giở luật tìm mãi, không thấy tội danh nào gọi là “kích động biểu tình” mà chỉ thấy ghi công dân có quyền biểu tình. Thế mới lạ.
Dân biểu tình đã quá quen với chuyện bị bắt, người một vài lần, người còn nhiều hơn minh. Ngồi trên xe bus nhằm trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà thẳng tiến mà ai cũng hớn hở, phơi phới. Người nói chuyện râm ran, hò hát,  người thì gọi điện cho người quen “khoe” đã bị bắt. Chợt nhớ đến câu thơ của Phạm Tiến Duật:
Đường ra trận mùa này đẹp lắm.
Rồi bác Hữu (họ Tố) nhà thơ cách mạng hàng đầu viết:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai.
Lại nhớ hồi mình viết đơn xin trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, cũng bị mời đi làm việc 1 ngày. Trong giấy mời ghi lý do là liên quan đến ANQG. Chữ viết khó đọc, mình chỉ vào 4 chữ viết tắt hỏi cái gì đây thì được giải thích đó là “an ninh quốc gia”. Nghe kinh quá, cứ như mình mua sắm vũ khí, tuyển mộ quân khởi nghĩa đến nơi. Mà lạ thật, công dân bày tỏ nguyện vọng mà lại nguy hại đến an ninh quốc gia. Nhưng mình tự an ủi, cái lạ đó đã ăn thua gì. Ở thời buổi này, có nhiều chuyện lạ gấp trăm ngàn ấy chứ, thế nhưng nó vẫn cứ xảy ra, như chuyện Lê Anh Hùng vào trại là một ví dụ, mà đâu chỉ một lần.
Sớm nay, 3 xe con chở mẹ Lê Anh Hùng và bọn mình lên trại tâm thần. Tụi mình phải chờ làm thủ tục khá lâu đành đứng ở khu vực cổng tán chuyện và nói chuyện với bệnh nhân tâm thần. Hôm nay có một số bệnh nhân tâm thần được gia đình đón về ăn Tết, thấy trại phát cho mỗi người một túi quà. Đến 10 h 30 mới thấy Hùng đi ra nhưng không thấy có túi quà như mọi người. Vậy là Lê Anh Hùng của chúng ta không phải xuất trại với tư cách “bệnh nhân tâm thần”

Về đến nhà, bác Trần Mạnh Hảo gọi điện chúc mừng “người tỉnh nhất nước bị nhốt vào trại tâm thần được thả ra”. Tại sao bác Hảo gọi Lê Anh Hùng là người tỉnh nhất nước? Mình đoán là bác í ngầm nhắc đến vụ đơn tố cáo gì đó của Hùng. Nghe nói kinh khủng lắm. Nhưng thôi, biết chết liền.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

Những bảng đường và vết chim bay – Tác giả: Nam Đan

Posted by Webmaster on December 13, 2012

Nam Đan
Hôm qua, tôi đang chạy xe gắn máy ở quận 7, khu Phú Mỹ Hưng, bất chợt nhác thấy bảng tên của một con đường nhỏ. Cái bảng màu xanh kẻ hai chữ “Nguyễn Bính”.
Tôi dừng xe lại ngó cái bảng một lát, rồi thốt nhiên bật cười. Tôi tiếc không mang theo máy ảnh để chụp lại cái bảng cho vui.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi trong lúc đó là: Oái oăm chưa kìa, sao cái ông thi sĩ tài hoa, giang hồ bạt mạng, nghèo thê thảm, hình như suốt đời không có mảnh đất để cắm dùi, mà giờ đây danh tính lại hiện diện ở cái khu vực sang trọng giàu có nhất Sài Gòn, thậm chí nhất Việt Nam này? Cái khu vực mà mỗi căn hộ hay mỗi biệt thự có giá đắt ngoài sức tưởng tượng của người dân thường. Có người cho rằng để tính giá đất ở đây thành tiền thì phải lấy tờ 100 đô-la ra mà trải xuống đất, cứ diện tích mỗi tờ là ngang bằng với diện tích của chừng đó đất.
Ờ, chuyện người ta đặt tên cho con đường là tên của nhà thơ Nguyễn Bính, thật ra cũng là bình thường. Sao mình lại liên tưởng một cách cà chớn về cuộc đời thật của ông và cái vẻ hào nhoáng, xa hoa của cái nơi được đặt tên của ông? Nhảm chưa kìa?
Cái bảng đường ở một ngã tư bình thường. Lẽ ra thì tôi sẽ không quan tâm gì đến nó. Thấy thì thấy vậy thôi. Nó cũng như hàng trăm cái bảng đường khác ở thành phố này, mà trong số đó có rất nhiều những cái tên lạ hoắc, hoàn toàn không gợi lên trong tôi một chút ký ức nào về chúng, cho dù tôi sống ở thành phố này tới nay là gần hết 2/3 cuộc đời. Chẳng những chúng xa lạ, mà thậm chí tôi còn thấy buồn cười. “Buồn cười”, tôi thú thật vậy đấy, dù có thể bị buộc tội khiếm nhã. Hay tệ hơn: bất kính.
Có lần, một người bạn kể câu chuyện vui về thi ca nhạt nhẽo, có liên quan tới những cái tên đường trong thành phố, chuyện như thế này:
Một hôm nọ, một ông quan to, cỡ chủ tịch hay bí thư thành phố gì đó, than thở và phân bì rằng “Sao Hà Nội và những thành phố khác lại thơ mộng quá, hay ho quá. Có vô số bài thơ, bài nhạc viết về chúng, mà toàn là nhạc tình, thơ tình đẹp đẽ. Còn thành phố Hồ Chí Minh chúng ta thì chẳng có mấy bài ra hồn. Sao các anh chị văn nghệ sĩ không nỗ lực sáng tác về thành phố mình đi chứ? Để nở mày nở mặt với người ta! Để có cái mà khoe với người ta! Dù sao đây cũng là thành phố lớn nhất nước. Chứ gì đâu mà bao nhiêu năm nay, khi nói về, hát về thành phố này, thì người ta còn nhớ chỉ có đúng một bài ‘Sài Gòn Đẹp Lắm’ của ông nhạc sĩ nguỵ từ thời nảo thời nào. Chứ, tôi nói thiệt, mấy bài nhạc sau này viết về thành phố có nổi đình nổi đám thì cũng chỉ nổi nhất thời, cũng chỉ để phục vụ cho yêu cầu chính trị. Khi tới mùa thì mang ra xài, khi hết mùa thì cất vô kho, rồi lâu ngày chắc người ta cũng quên béng mất. Biết bao nhiêu cuộc vận động, biết bao nhiêu cuộc thi viết về thành phố mà chẳng đọng lại chút gì. Kể cả khi thành phố mượn cái tên của Bác Hồ thì cũng chẳng thể đánh bại được bài hát ‘Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi!’ đó! Ờ, cái kho lưu giữ tốt nhất, lâu bền nhất cho một tác phẩm là trí nhớ của con người ta, chứ hổng phải ở trong băng nhạc, trong sách vở, trong thư viện, phải không nào? Nghĩ thiệt là rầu!”
Một anh văn nghệ xin phát biểu, “Thưa đồng chí, một trong những khó khăn để sáng tác về thành phố ta là do những cái tên đường. Ở Hà Nội chẳng hạn, có những địa danh, những tên đường rất là hay, rất là thơ mộng như: Cổ Ngư, Khâm Thiên, Yên Phụ… nên thơ thẩn có nhạc nhẽo cũng thơ mộng, cũng hay ho theo. Ví dụ, ‘tình yêu chúng ta lớn lên bên hàng cây con đường Cổ Ngư mà đêm đêm anh dìu em về…’ Nghe là thấy mùi mẫn liền. Còn trong thành phố ta thì không như thế. Hổng lẽ bài thơ tả cảnh đưa người yêu đi chơi về mà ‘khuya nay anh đưa em qua Huỳnh Văn Bánh, xuống Đoàn văn Bơ, tạt ngang Nguyễn Văn Đậu, rồi về Mạc Thị Bưởi…’ sao?”
Tất nhiên, có thể anh bạn tôi hơi phóng đại, có thể anh không kể lại chính xác từng câu nói, nhưng đại ý của câu chuyện là như vậy. Chừng đó cũng đủ làm cho mọi người không thể nín cười.
Ờ, mà sao nhiều phần các cái tên này đều dính dáng đến thực phẩm, đến các món ăn vậy cà? Tôi lại nghĩ, nếu họ, những người mang tên có nghĩa chân phương đó, mà có dịp ra thủ đô thì ắt hẳn họ đã có những cái tên khác mang khí thế cách mạng hừng hực như Quyết Tâm, Trung Kiên, Trường Sơn… rồi. Cái tên đẹp không làm nên con người đẹp. Nhưng chắc chắn phần nào nó cũng tiết lộ cái kỳ vọng mà bậc cha mẹ đã đặt vào đứa con của mình, vào thế hệ kế thừa của mình.
Đồng thời, nó tiết lộ cái xuất thân của con người.
Tất nhiên, cái xuất thân của con người không hẳn đã làm nên con người. Đối với những người đặt cho những con đường, những địa danh bằng những cái tên đó, thì hẳn chúng (những cái tên) là tên của anh hùng, của danh nhân, của liệt nữ. Nhưng với số người khác, thì chúng là tên của kẻ khủng bố. Còn riêng mình thì tôi thấy mình không có chút liên quan gì với chúng. Và ngộ, sau bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng thấy quen thuộc với chúng. Mà, bao nhiêu năm ấy lại có khi là mãi mãi. Mà, đành vậy chứ biết làm sao được, bi giờ?
____
Chiều nay, khi ngồi gõ lại những ý nghĩ loáng thoáng hiện ra trong đầu, bất chợt tôi nhớ đến Mai Thảo. Ông viết trong những ngày cuối đời nơi xứ người:
ta thấy tên ta những bảng đường
đời ta, sử chép cả ngàn chương
sao không, hạt cát sông Hằng ấy
còn chứa trong lòng cả đại dương
Nhưng đẹp nhất là ở câu cuối của đoạn này:
ta thấy ta đêm giữa sáng ngày
ta ngày giữa tối thẳm đêm dài
sao không, nhật nguyệt đều tăm tối
tự thuở chim hồng rét mướt bay
Tôi nghĩ, thuở sinh tiền, bất chợt trong một đêm cô quạnh, Mai Thảo “thấy” tên mình trên bảng đường ở chốn nào đó, một nơi xa lạ nào đó, nhưng hẳn là ông chẳng hề “mong” điều này.
Ông “thấy”, nhưng ông không hề “mong”!
Vì, dấu vết của những tâm hồn mẫn cảm, lồng lộng và kiêu hãnh như tâm hồn Nguyễn Bính, như tâm hồn Mai Thảo, để lại trên cõi đời này, không phải là ở những bảng đường, ở những địa danh thành phố. Mà, là dấu vết, ở xa xôi, ở mờ mịt, ở cuối chân trời, của những chim hồng rét mướt bay.

.

                               

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | Leave a Comment »

30th October: The trial of two songwriters Viet Khang and Tran Vu Anh Binh

Posted by Webmaster on October 19, 2012

Translation by Ganh Hang Hoa 
30th October: The trial of two songwriters Viet Khang and Tran Vu Anh Binh
VRNs (17.10.2012) – Saigon – Yesterday, the 16th October, the Court announced that the two songwriters Viet Khang and Tran Vu Anh Binh would be trialed by The People’s Court in Saigon, on the 30th October 2012, charged with propagandizing against the Communist Socialist Government, according to Clause 2 of Article 88 of the Criminal Laws of Viet Nam. Base on this, the sentence could be between 10 to 20 years, if found guilty.
The songwriter Viet Khang’s other name is Vo Minh Tri, born in 1978. He has a wife and a 4 years old son. Many Vietnamese all over the world started to know Viet Khang after the protest marches against the Chinese invasion of Hoàng Sa and Trường Sa (Paracel and Spratly islands) of Viet Nam, back in the summer of 2011. Two amongst many of his songs are “Who are you?” (Anh la ai?) and “Where is my Viet Nam?” (Viet Nam Toi Dau?)
Songwriter Truc Ho, the chief executive of SBTN Television and Asia Music Center observed “Only by being an insider, that Viet Khang was able to write such fantastic patriotic songs. Viet Khang is a gift from God to the people of Viet Nam during this difficult time.”
Songwriter Tran Vu Anh Binh, born in 1975. He was a singing member of the choir from areas 7 and 8, belonging to the Our Lady of Perpetual Help Parish, under the guidance of the Fathers of the Redemptorist Church. He has a wife and a son. He has many songs sung by many well known singers in Viet Nam, such as Dan Truong, Dinh Tien Dat (Mr Dee), Dang Khoi, Mai Khoi, Mai Van Hanh… Tran Vu Anh Binh ‘s songs which are well loved by the young people are” The People of Central Viet Nam” (Nguoi Mien Trung), “Without You There’s No Lullabies” (Vang Em Vang Mai Cau Ho), “Vietnamese People” (Nguoi Viet Nam), “Brilliant Viet Nam” (Rang Ngoi Viet Nam)…
Both songwriters Viet Khang and Tran Vu Anh Binh were arrested and imprisoned since December 2011.
Many lawyers state that sentences based on the Article 88 of the Criminal Laws are very severe, yet the concepts presented by this law is really vague, allowing the security agents of the Secret Service to arrest anyone they hate and charge them with this Article 88. Recently, solicitor Nguyen Thi Duong Ha, the wife of Ph.D Dr Cu Huy Ha Vu, requested that the National Congress officially clarify the various terms of the Article. This implied that for so many years, many Vietnamese citizens were arrested and charged unjustly, due to the fact that those who made the laws deliberately created such vague terms, allowing both the corrupted judges and prosecutors to collude in abusing their power.
Within the last 3 years, in Viet Nam, many young people (under the age of 40) were arrested and trialed according to Article 88 and 79 of the Criminal Laws, but most of them, in the eyes of their friends, families and those with good will, who have concerns for Viet Nam, they are the true patriots.
These two young songwriters only wrote patriotic songs and protested against those who prevented them from expressing their love for the country, then what crimes have they committed against the people of Viet Nam?
PV VRNs

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , , | Leave a Comment »

‘Nếu dân nói thẳng nói thật’

Posted by Webmaster on October 19, 2012

Bùi Văn Bồng  – Viết từ Cần Thơ  –  Cập nhật: 09:34 GMT – thứ sáu, 19 tháng 10, 2012 – BBC Tiếng Việt

Dân mà nói thẳng, nói thật sẽ bị công an mời lên ngay, nói là 'ăn phải bã' những luận điệu tuyên truyền, xuyên tạc, nói xấu Đảng, Nhà nước." Bùi Văn BồngCách đây không lâu, cũng cái bài đi sát dân, tôn trọng dân chủ, gặp cử tri thành phố HCM, ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tỏ ra rất chân thành, kêu gọi bà con hãy mạnh dạn, thẳng thắn phát huy dân chủ.

“Bà con làm ơn làm phước nói lên sự thật, tố cáo những cán bộ đảng viên tham nhũng…,” ông kêu gọi.

Lần này, sau Hội nghị T.Ư 6, hai vị Sang, Trọng đã đi tiếp xúc cử tri ngay lập tức, có lẽ trách nhiệm cao nên có sự dự cảm rằng làm chưa được như ý dân, nếu chậm, dân họ sẽ nhiều phản ứng.

Nghề Chính trị lâu năm nhiều khóa đã cho các cụ đủ mọi kinh nghiệm rồi. Hơn nữa, các cụ nhà ta cũng làm cuộc “vi hành” xem dân nói có gì mới không, trong lòng dân có cấn cái, bức xúc gì không?

Cụ Tổng Trọng tiếp xúc với cử tri Hà Nội, nói chắc như bao lần đã chắc, không mới: “Vấn đề tham nhũng hiện nay đã quá rõ. Vì vậy, việc phòng chống tham nhũng, lãng phí đang được làm rất quyết liệt”.

Bàn dân thiên hạ biết rồi, thưa cụ Tổng, thấy quá rõ rồi, cũng rất quyết liệt nên phải kéo cả nửa tháng mà rồi cũng chưa đến đầu đến đũa theo ý định ban đầu, nhiều “cú sốc” bị bật lò xo ngược trở lại vào ngay mặ thượng cấp; nếu kéo dài ngày thêm thì thấy kỳ, phải “kết thúc, kết luận non” chung chung, u u minh minh vậy thôi!

“Quyết liệt” đến mức không dám nêu thẳng họ tên “một đồng chí”, và càng quyết liệt khi kết luận là chỉ “cảnh báo, cảnh tỉnh, giáo dục, răn đe”, mặc dù Cụ Tổng nói là “rất thấm thía, day dứt”, lòng đau đến mức sắp bật khóc.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , | Leave a Comment »

Nghĩa hay lợi?

Posted by Webmaster on October 18, 2012

Huỳnh Thục Vy
Huỳnh Thụy Vy
Việc cổ xúy đức trị thừa kế từ nền văn hóa Khổng Nho đã mở đường cho sự thâm nhập dễ dàng của nền “đức trị Cộng sản”. Văn hóa “đức trị” ấy đã “trao tặng” cho Việt Nam một Hồ Chí Minh thủ đoạn hơn người nhưng được tôn vinh thành “vị cha già dân tộc đại trí đại tâm”. Nền đức trị không bao giờ ngăn nổi người ta trở thành những kẻ độc tài tàn bạo; mà ngược lại còn “thánh hóa” kẻ độc tài ấy, và đưa đến khả năng chính danh hóa sự cai trị chuyên chế qua nạn sùng bái cá nhân bệnh hoạn…
 
*
“Phàm người ta làm mọi việc ở đời cũng chỉ vì nghĩa hay vì lợi… Người quân tử chỉ nghĩ đến điều nghĩa mà dốc lòng vào việc thiện. Dù việc thiện nhỏ thế nào cũng không bỏ qua. Kẻ tiểu nhân thì chỉ nghĩ đến điều lợi, hễ thấy lợi thì dù ác thế nào cũng thực hiện”. 
 
Đó là một câu ghi trên đài tưởng niệm liệt sĩ chống Pháp tại Phước Ninh, Đà Nẵng. Đọc câu nói mang nặng màu sắc Nho giáo này trong một bài viết, tôi đã suy nghĩ rất mông lung về những giá trị cổ xưa mà ông cha ta đã suy tôn trong hành trình “tự Hán hóa” của mình. Đối với nhiều người, có lẽ câu nói rất ấn tượng, mang tầm vóc một phương châm sống đầy giá trị và đậm chất luân lý. Nhưng theo tôi, không thể nhận thức đơn sơ về “nghĩa” hay “lợi” như thế.
1. Quân tử và nền đức trị
“Quân tử” trong cách hiểu cơ bản nhất của người Trung Hoa xưa, là người cai trị. Do đó, từ này nguyên khởi được dùng để chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội quân chủ Trung Hoa và một số quốc gia du nhập Hán học khác. Với quan điểm đức trị mà Khổng giáo ra sức truyền bá hay thậm chí là áp đặt, những người cai trị là những kẻ tài đức vẹn toàn, là những ông vua anh minh mang tầm vóc thánh nhân, là những ông quan phụ mẫu chi dân. Theo cách dùng ấy, chúng ta hiểu rằng, quân tử là những người tài đức xuất chúng và có khả năng thống soái thiên hạ. Sau này, “quân tử” còn được dùng để chỉ những người có trí tuệ, đức độ, chính trực và hay làm việc nghĩa.
Quả tình, tôi không thích Nho giáo, không thích cả những khái niệm của nó. Các giá trị Khổng Nho xa lạ và không gây ấn tượng tốt với tôi. Bởi trong nền văn hóa ấy, người ta luôn miệng nói về đạo đức nhưng không có bất cứ một định chế khả dĩ nào để bảo vệ những giá trị luân lý ấy. Cũng chính trong nền văn hóa ấy, nơi mà kẻ cai trị được mặc định là những người vừa có tài thao lược, vừa có đức hạnh, chúng ta chỉ thấy đầy dẫy những kẻ bất chấp thủ đoạn để thoán đoạt thiên hạ hoặc ích kỷ hại nhân. Nào là Lưu Bang giết Hàn Tín sau khi đã thâu tóm thiên hạ về một mối, Lý Thế Dân giết anh em để lên ngôi hoàng đế…
Thật vậy, đạo đức xã hội không bao giờ được giữ gìn bằng cách hô hào, mà chỉ bằng thể chế chính trị, bằng luật pháp và phần còn lại được giao phó cho những định chế xã hội khác như: tôn giáo, giáo dục… Ngày hôm nay chúng ta biết rằng, động cơ hành động của con người là tự lợi. Bởi nhận chân ra điều ấy, nhân loại mới tạo lập thể chế dân chủ pháp trị. Kẻ lãnh đạo không thể trở nên tài đức chỉ vì mang cái danh quân tử. Ngược lại, ngay từ đầu họ phải được giả định là kẻ xấu, có khả năng lạm quyền, tư lợi, và phải được kiềm chế bởi một cơ chế chính trị nghiêm khắc. Ở đó, họ bị đặt vào tình huống: nếu họ vi phạm những cam kết với người dân, hậu quả mà họ lãnh nhận sẽ lớn hơn nhiều so với mối lợi mà họ có được khi vi phạm. Nhân loại ngày hôm nay không tin tưởng vào những phẩm giá tốt đẹp được gán (một cách hão huyền) cho kẻ cầm quyền theo kiểu đức trị. Với thể chế chính trị tự do, người dân dõng dạc tuyên bố với kẻ cai trị rằng: “Các ông cứ tỏ ra tốt đẹp bề ngoài, còn chúng tôi không biết thâm tâm các ông mưu tính chuyện gì. Nhưng nếu các ông làm bậy, các ông sẽ nhận hậu quả nhãn tiền”.
 
2. Nghĩa hay lợi
Trở lại với câu nói đã được đề cập ở đầu bài viết, nó hoàn toàn đặt trên bình diện đức trị của Nho giáo, phản thực tế và phản khoa học. Theo đó, người ta chia con người thành hai loại: một, hành động vì nghĩa; hai, hành động vì lợi. Phân loại con người thô thiển như thế sẽ dẫn tới những ngộ nhận tai hại. Trong mỗi một con người, có cả bản năng vị kỷ và bản năng cộng đồng. Động cơ, hoài bão và hành động của con người là tổng thể những mối tương tác của các bản năng này chứ không thể phân biệt nhị nguyên như trên.
Như đã nói ở trên, trong thực tế, nhân loại có xu hướng hành động vì lợi ích. Bản thân việc hành động vì lợi không phải là việc xấu xa về luân lý. Việc xem lợi ích là một giá trị tiêu cực về đạo đức là đi ngược lại quy luật tự nhiên, và thậm chí là cản trở sự tiến bộ. Đối với nền văn hóa Khổng Nho, chỉ có những kẻ thấp kém về tư cách và tài năng mới hành động vì lợi, còn thánh nhân thì hành động vì nghĩa. Nhưng mặc cho những giáo điều mà họ rêu rao, con người là con người. Mặc cho những truyền giảng đạo đức to lớn của họ, những kẻ đứng đầu thiên hạ, những quân vương được lưu danh sử sách, luôn là những người hành động vì lợi. Ai nói những quân vương độc tài như Tào Tháo, Lưu Bị, Chu Nguyên Chương… hành động vì nghĩa? Thật trớ trêu, trong một nền văn hóa luôn xiển dương đạo đức, chính ở đó, đạo đức bị chà đạp thô bạo nhất, và hơn nữa bị lợi dụng để mang lại lợi ích cho kẻ cầm quyền độc tài.
Người ta quên mất rằng, điều quan trọng là cần phải xác định: “nghĩa” là nghĩa như thế nào, nghĩa đối với ai; còn “lợi” là lợi gì, lợi ích cho ai; chứ không phải chỉ nói “nghĩa” và “lợi” chung chung. Và việc đồng hóa “nghĩa” với “thiện”, “lợi” với “ác” như câu nói trên thật không thỏa đáng. Rất nhiều khi, cái “nghĩa” dành cho thiếu số sẽ là họa cho đa số còn lại (ví như: việc vì ơn mưa móc chúng ta từng có được từ đảng cộng sản làm cho chúng ta không thể lên tiếng chí trích đảng hoặc chỉ trích không tới nơi chỉ có thể là “nghĩa” với đảng thiểu số chứ chẳng thể là nghĩa đối với đa số còn lại); và cũng như thế, “lợi”(dù là tư lợi) cũng không bao giờ là đồng nghĩa với “ác” nếu cái lợi ấy đạt được bằng những phương tiện hợp pháp, hợp luân lý.
Ấy vậy mà, chữ “nghĩa” lòe loẹt ấy trong suốt thời quân chủ ở Trung Hoa và Việt Nam đã là cái gông đeo cổ cho toàn xã hội, đã là giá trị “sáng lòe” để nô lệ hóa cá nhân, để phục vụ cho những cá nhân cai trị mang danh tập thể. Đến thời kỳ Cộng Sản, chữ “nghĩa” lại bị lợi dụng để kéo hàng triệu thanh niên ngây thơ vào “cuộc chiến chống đế quốc” mà thực ra là cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Thế mới biết “nghĩa” không đứng trơ trọi một mình để bắt người ta phải hành động, phải hy sinh; cái “nghĩa” đó phải đi cùng với lợi ích to lớn và lâu dài của cộng đồng thì mới có giá trị, xứng đáng là “nghĩa” thật. “Nghĩa” mà không mang lại lợi ích thiết thực cho cá nhân hay cộng đồng thì việc chạy theo nó là điều vô ích. Cái “nghĩa” mà không đi kèm với sự suy xét chín chắn có khi lại gây họa cho bản thân và nghiêm trọng hơn là cho cộng đồng.
Xét đến chữ “lợi”, mỗi cá nhân là phần tử của xã hội, lợi ích dành cho mỗi cá nhân là góp phần vào lợi ích chung của xã hội. Bởi vậy, sự mưu cầu lợi ích cá nhân, mà không xâm hại đến lợi ích của các cá nhân khác và của xã hội là điều tốt đẹp và cần được phát triển. Còn đối với những trường hợp mang lại lợi ích cho xã hội, thì “lợi” này mới chính là “nghĩa” thật. Cái “lợi” ấy, bây giờ không chỉ mang ý nghĩa luân lý tích cực, mà còn là sự thể hiện của trí tuệ.
3. Sự cáo chung cần thiết của nền đức trị
Việc cổ xúy đức trị thừa kế từ nền văn hóa Khổng Nho đã mở đường cho sự thâm nhập dễ dàng của nền “đức trị Cộng sản”. Văn hóa “đức trị” ấy đã “trao tặng” cho Việt Nam một Hồ Chí Minh thủ đoạn hơn người nhưng được tôn vinh thành “vị cha già dân tộc đại trí đại tâm”. Nền đức trị không bao giờ ngăn nổi người ta trở thành những kẻ độc tài tàn bạo; mà ngược lại còn “thánh hóa” kẻ độc tài ấy, và đưa đến khả năng chính danh hóa sự cai trị chuyên chế qua nạn sùng bái cá nhân bệnh hoạn.
Trong cuộc đấu tranh hôm nay, chúng ta đấu tranh vì “nghĩa” sao? Điều đó không sai, nhưng chưa đủ, chúng ta đấu tranh vì “lợi” nữa chứ. Nền dân chủ tự do sẽ mang lại cho toàn thể quốc gia này cũng như mỗi một cá nhân trong xã hội những lợi ích to lớn. Chúng ta đấu tranh cho dân chủ không phải vì nó tốt chung chung theo kiểu mị dân, mà vì nó mang lại lợi ích thực tế đã được kiểm chứng trên thế giới cho cá nhân và xã hội, mang lại sự thăng tiến tất cả các mặt của đời sống chính trị xã hội. Chính cái lợi ích to lớn ấy đã mang lại cho cuộc đấu tranh cái danh diện chính nghĩa chứ không phải là những giáo điều xơ cứng, màu mè. Nói cách khác, cái danh “chính nghĩa” là “bộ áo” bên ngoài, còn lợi ích thật bên trong (hướng về thiểu số hay đa số) mới quyết định bản chất của “nghĩa”. Cộng sản đã khoác bộ áo “chính nghĩa” để tàn phá đất nước này đó thôi. Bởi thế khi đánh giá sự việc, ta không đánh giá qua “bộ áo chính nghĩa” ấy mà xét tận gốc rễ cái lợi ích mà nó mang lại sẽ thuộc về ai. Chúng ta mang lại lợi ích cho ai, điều đó sẽ cho thấy chúng ta là bậc đai phu hay kẻ tiểu nhân, chứ không phải chỉ nhìn nhận phân biệt đơn sơ giữa “nghĩa” và “lợi”.
Ngày hôm nay, chúng ta không hướng đến một xã hội có những cá nhân tỏa hào quang của thánh nhân mà là một xã hội với những định chế vững vàng và có khả năng kiềm tỏa quyền lực chính trị, bảo vệ tự do cá nhân. Sự hô hào đạo đức, nhân văn chẳng thể mang lại nhân văn, đạo đức thật; chỉ khi nào người ta bị buộc phải hành động như thế nếu không họ sẽ bị loại bỏ, trừng phạt thì lúc đó xã hội mới tiến bộ được. Vì vậy, xin hãy để tâm thức Khổng Nho cùng những giá trị mà nó xiển dương lùi vào quá khứ, nhường đường cho những giá trị mới.
Tam Kỳ, tháng 10 năm 2012
 

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | 2 Comments »

Một Người việt nam Tủi Nhục Trong Nước

Posted by Webmaster on August 31, 2012

(Nhận được trên internet).

Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống
cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm
gì nữa?
Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.  Bởi chúng
ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? – Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi đọc “Người Trung Quốc xấu xí” của ông Bá Dương
(Đài Loan), chưa bàn tới hay / dở / đúng / sai của nội dung cuốn sách
gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi
đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm
khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có
những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến
cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam
chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ
mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông
minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu
cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó,
nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện
nay lại là một đất nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe
rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là
được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi
trắng cả trường thi!
”Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó
còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi,
chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc
cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội –
những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận
được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ
khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn
ghế… trước thần tượng.
Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra
như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha
mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ & nhà trường. Tóm lại, đừng đổ
nữa. Hãy biết hốt về mình đi!
Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi. Bởi người lớn có
hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng
ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham
nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân
dân.Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe
máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động?
Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho
con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán
nhậu.
Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no,
áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu,
làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”. Cứt! Tôi ỉa
vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng
không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ,
đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả
năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình.
Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là
vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị
bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài
đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong
khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi
quay lưng lại với dân tộc mình? Đơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung
thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công
việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm
theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân & gia đình nó –
nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có
thể tin vào lúc này?
Đừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản”
nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi
chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên
thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động”.
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh
phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm
người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu
người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày.
Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một
ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị
CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông
chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị
cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm
gầm giường chờ chết,..
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống
cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm
gì nữa?Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc
cho một bọn ác ôn lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên
trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền
là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người
khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám
người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng
luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới.Sao mà tôi sợ
bọn người đó như thế?! Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền,
làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài
gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ
để kêu oan. Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng
đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để
đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài
phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến
cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có
ai thèm đoái tới? Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một
người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn
sức để chịu đựng chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan
nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao
khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền
kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và
danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ
hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho
những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.Bọn
này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta
ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày,
chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng
những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với
mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết
làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang
một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã
hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin
về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn
hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công
đến thương tật.Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái
mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.Tôi
đọc tin bọn chủ & lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà
cả xe không ai dám phản ứng.Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo
để được điểm tốt.Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại
được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm
lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại
đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà
cướp!… còn rất nhiều tin. Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ
nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than
khóc”. Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại
đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố
gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng
đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù,
nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu
nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng
cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh
đi! Đó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt,
thôi thúc người ta chém giết & chết. Không hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay
đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa
cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức
gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi! Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng
bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi
ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích
thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho
mệt óc.
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là
cái gì cũng do lỗi cộng sản. Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì
sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai
trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Đà có câu:

Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.

Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả
ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.Tôi chỉ nghĩ đến một
điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế? Ngoài sự cấu kết
quyền lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để
chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ
già tới trẻ như ngày hôm nay?

Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân
ra, chúng còn làm gì nữa? Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp
luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh
bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào
toa-lét, xuống bếp.

Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật
cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa
nhận đức tin đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho
người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con
đẻ,… Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được
sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta
không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,…
thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm? Còn những kẻ yếu
không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng
mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để
tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống
thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?

Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng
hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có
thấy như thế không? Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn
luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta –
những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình
lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng
thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc
mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một
nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ
trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên
làm gì cho đúng.

Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói:
Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh phúc. Chúng ta tưởng thế
là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh
phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta
thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta
di sản gì? Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một
con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động
đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.
Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con
người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì
tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất
khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn
không thấy điều đó nó hết thời rồi à?

Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng.
Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay
những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì
cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?

Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”,
“bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,.. để mong lòng dân yên ổn. Mặt
trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được
Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ”
chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền
việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho
trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng
nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của
gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.Và cả bọn
hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.

Một người việt nam tủi nhục trong nước ! ! !

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Leave a Comment »

Những chia sẻ nho nhỏ

Posted by Webmaster on August 6, 2012

Huỳnh Thục Vy

Huỳnh Thục Vy

Ba giờ chiều ngày 4 tháng 8 năm 2012, anh chị em chúng tôi rời chỗ trọ ở đường Thanh Long, đi vòng theo các con phố Đà Nẵng hướng về Quảng Nam. Gia đình tôi có việc nhà nên cuối tuần ra đây, chúng tôi không có ý định biểu tình vì cho rằng sẽ không thể có một cuộc biểu tình ở thành phố nổi tiếng “yên tĩnh” này.

Đến đoạn đường đường Phan Chu Trinh thì có hai công an sắc phục và một an ninh thường phục ra đón đầu ba xe máy chúng tôi lại và đòi bắt giữ anh chị em chúng tôi. Chúng tôi phản đối quyết liệt, yêu cầu họ trình giấy tờ cá nhân và lý do bắt giữ chúng tôi. Tên an ninh thường phục ấp úng không trả lời được và mắt cứ hướng về phía sau lưng chờ người đến “tiếp viện”, trong khi người dân hai bên đường tập trung lại khá đông để xem sự việc. Chúng tôi nhanh chóng lách xe ra khỏi mấy tên an ninh đang bối rối với đám đông và chạy tiếp.

Đến đoạn đường 2-9 gần siêu thị Metro Đà Nẵng, Minh Đức chở Khánh Vy đi trước bị một xe công an thường và một xe cảnh sát 113 chặn lại đòi kiểm tra giấy tờ xe. Hiếu và tôi đi sau cũng bị hai tên công an chặn lại, rút chìa khóa xe đòi bắt giữ chúng tôi. Cô tôi (đi cùng xe với Hiếu) nhào vô giật lại hai chìa khóa xe và chúng tôi nhanh chóng tiến về chỗ Minh Đức và Khánh Vy đang giằng co với hai xe công an. Chúng tôi bị chặn lại vô lý và bất ngờ nên đâm ra giận dữ.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Tuyên Ngôn Của Một Người Làm Thơ Cựu Chiến Binh

Posted by Webmaster on August 6, 2012

Quý vị muốn làm gì thì làm
Muốn mị dân muốn yêu nước muốn bán nước bằng mồm thây kệ
Tôi không thù người Tàu cũng chẳng ghét xứ Trung Hoa
Nhưng đứa nào xâm lược nước tôi là chết ngay tại chỗ
Quý vị cứ việc đi đêm cứ việc sửa lại bản đồ lịch sử
Cứ việc quên bẵng ải Nam Quan cho Nguyễn Trãi đội mồ
Nhưng đứa nào bứt của thân nhân tôi sợi tóc
Là tôi đập nát đầu chứ không đập bằng thơ
Quý vị cứ việc chơi gôn cứ việc sắm sửa phi cơ
Cứ đầu cơ địa ốc cứ kiếm tiền vi vút
Nhưng đứa nào bắt dân ngu cu đen thay quý vị ở tù
Là tôi đào mã ba đời quý vị lên trét cứt
Quý vị cứ chà đạp lên quyền làm người xuất sắc
Cứ hung hăng như Gaddafi trước khi rúc vô ống cống đê hèn
Quý vị cứ việc xem dân nghèo như rơm như rác
Nhưng lúc đường cùng đừng năn nỉ tôi nghen !
Quý vị cứ việc rửa tiền qua ngân hàng Thụy Sĩ cực êm
Cứ tậu nhà dưỡng lão ở Bắc Kinh, sắm điền trang ở Mỹ
Quý vị cứ thăng thiên cùng giá điện giá xăng
Bất chấp thôn nữ thiếu ăn phải bán thân làm đĩ
Quý vị phải như vậy mới là quý vị
Vô cảm vô lương vô đạo đức vô thần
Tôi rách rưới như một thằng thi sĩ
Nhưng hiểu thế nào là sức mạnh nhân dân !
Tháng 8-2012

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Việt Nam: LỜI KÊU GỌI TỔNG BIỂU TÌNH TRÊN TOÀN QUỐC NGÀY 22/7/2012

Posted by Webmaster on July 21, 2012

Kính thưa toàn thể đồng bào Việt Nam.
Dân tộc Việt Nam đã trải qua bao thăng trầm của bốn ngàn năm lịch sử. Dân tộc ta là một dân tộc hòa hiếu, luôn muốn làm bạn với mọi quốc gia trên thế giới, luôn muốn bắt tay với mọi dân tộc để xây dựng một thế giới hòa bình, phát triển. Với Trung Quốc, nhân dân ta đã nhũn nhịn bao lần, đã gạt bỏ những bất hòa trong quá khứ, đã cùng nhân dân Trung Quốc thực hiện phương châm “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”. Ấy vậy mà nhà nước Trung quốc trong mấy năm gần đây luôn có những hành động hiếu chiến, đi ngược lại tất cả những điều tốt đẹp trên.
Liên tục trong các tuần gần đây, Trung Quốc tiếp tục leo thang gân hấn trên mọi bình diện từ chính trị, văn hóa… đến kinh tế, ngoại giao…
– Ngày 12/7/2012 báo chí Trung Quốc cho hay 30 tàu cá của tỉnh Hải Nam đồng loạt tiến về phía quần đảo Trường Sa, nơi Việt Nam có tuyên bố chủ quyền. Các tàu cá này có tàu quân sự yểm trợ vào vơ vét cá trên ngư trường Việt Nam, tận thu cả cá con…
– Ngày 13/7/2012 Các nhà ngoại giao ASEAN không tìm được tiếng nói chung về cách thức xử lý cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa 4 nước thành viên ASEAN (Brunei, Malaysia, Philippines, Việt Nam) với Trung Quốc ở biển Đông. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử 45 năm của ASEAN, một hội nghị cấp bộ trưởng kết thúc mà không đưa ra được tuyên bố chung. Điều này do Trung Quốc đã mua chuộc được nước chủ nhà Campuchia bằng viện trợ kinh tế nhiều triệu đô la…
Tàu đổ bộ lớp Ngọc Đình (072-II) số 934 được trang bị ba khẩu pháo
 và một bãi đáp trực thăng đang ở bãi đá Su Bi.
– Ngày 20/7/2012 một chiếc máy bay do thám của hải quân Philippines theo dõi hoạt động của đội tàu cá Trung Quốc tại quần đảo Trường Sa (Việt Nam) đã phát hiện một tàu đổ bộ Trung Quốc tại bãi đá Su Bi. Theo tờ Philippine Star ngày 20.7, tàu đổ bộ lớp Ngọc Đình (072-II) số 934 được trang bị ba khẩu pháo và một bãi đáp trực thăng, dùng để chở binh lính hoặc hàng hóa. Tàu đổ bộ Trung Quốc hiện thả neo tại bãi đá Su Bi thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép…
ĐÂY LÀ VIỆC LÀM NHÂN DÂN VIỆT NAM KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC
Cha ông ta đã đổ bao xương máu để có được hình hài tổ quốc như ngày hôm nay.
Dù triều đại nào, dù thể chế chính trị nào… mỗi người dân Việt Nam luôn ý thức được:
TỔ QUỐC VIỆT NAM LÀ MỘT
DÂN TỘC VIỆT NAM LÀ MỘT
Chính phủ thì đớn hèn, phản đối suông, bịt miệng báo chí… Công an thì đàn áp người biểu tình yêu nước… Quân đội thì vẫn lau chùi vũ khí…
Người dân chúng ta, tay không tấc sắt có thể làm được gì cho Tổ Quốc? Chúng ta chỉ còn duy nhất trái tim máu lửa này, chúng ta chỉ còn duy nhất tấm thân này… sẵn sàng vượt qua mọi đàn áp, sẵn sàng vượt qua mọi nỗi sợ hãi… để xuống đường biểu tình… kêu gọi sự thức tỉnh của dân tộc, kêu gọi sự trợ giúp của cộng đồng tiến bộ quốc tế…
Chúng tôi, những người điều hành trang này kêu gọi đồng bào hãy xuống đường tổng biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược trên toàn quốc!
 
Thời gian: 9h sáng chủ nhật ngày 22/7/2012
 
Địa điểm: 
– Hà Nội: Trước cửa Nhà Hát Lớn
– Sài Gòn: Công viên 30/4
– Đà Nẵng: hồ phun nước góc đường Quang Trung – Ông Ích Khiêm – Trần Cao Vân
– Huế: vườn tượng quốc tế bên sông Hương
– Vinh: quảng trường Hồ Chí Minh
 
Đồng bào hãy cùng nhau xuống đường để thể hiện lòng yêu nước, phản đối đường lưỡi bò, phản đối Trung Quốc đem tàu đổ bộ đến lãnh thổ Việt nam, phản đối Trung Quốc đánh bắt cá trên vùng biển Việt nam, phản đối Trung Quốc đánh cướp ngư dân Việt Nam… thể hiện ý chí không bao giờ bị khuất phục của dân tộc Việt Nam.

Mọi hành động, phát ngôn chụp mũ, ngăn cản, xuyên tạc đều là phản động và là tay sai cho giặc cướp… Bất kể đó là ai, chức vụ gì, và là cơ quan truyền thông nào…
 
Hãy Dũng Cảm Lên!

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , , | Leave a Comment »

Thơ MẮNG CON

Posted by Webmaster on July 12, 2012

Thái Bá Tân - Hà Nội

Thái Bá Tân - Hà Nội
MẮNG CON

Mày láo, dám khuyên bố :
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.

Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.

Biểu tình chống xâm lược,
Chứ có lật ai đâu.
Không lẽ mày không biết
Cái dã tâm thằng Tàu?

Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?

Xưa đánh quân Mông Cổ,
Vua còn hỏi ý dân.
Sao không thấy nhà nước
Xấu hổ với vua Trần?

Đành rằng thế mình yếu,
Phải thế nọ, thế này.
Nhưng ở đời, con ạ,
Mềm nắn, rắn buông ngay.

Bố biết con thương bố,
Lo cho bố, cảm ơn.
Con “biết sống”, có thể.
Xưa bố còn “biết” hơn.

Chính vì khôn, “biết sống”,
Tức ngậm miệng, vờ ngây,
Mà thế hệ của bố
Để đất nước thế này.

Ừ, bố già, lẩn thẩn,
Nhưng vẫn còn là người.
Mà người thì biết nhục,
Biết xấu hổ với đời.

Mai biểu tình, thế đấy.
Bố không bắt con đi,
Nhưng cũng đừng cản bố.
Cản cũng chẳng ích gì.

Hà Nội, 7. 7. 2012

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »