Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England

Dân Tộc Việt Nam Tự Do – Quê Hương Việt Nam Trường Tồn

Archive for the ‘Tác giả trong nước’ Category

Chấm hết sự kỳ diệu Việt Nam

Posted by Webmaster on July 12, 2012

BBC Tiếng Việt  –  Cập nhật: 15:53 GMT – thứ năm, 12 tháng 7, 2012
Việt Nam

Tạp chí có uy tín Foreign Policy xuất bản tại Hoa Kỳ vừa có bài viết của tác giả Geoffrey Cain, tựa đề “Kết thúc sự kỳ diệu Việt Nam”, nói về tình hình kinh tế không mấy lạc quan ở đây. BBCVietnamese.com xin giới thiệu cùng quý vị.

Bài viết bắt đầu bằng câu chuyện của một doanh nghiệp nhỏ, mà ông chủ tên là Nguyễn Văn Nguyên “chỉ thấy tương lai ảm đạm”. Chuyên sản xuất mành trúc, công ty Bình Minh của ông đang vật lộn với lạm phát đi lên trong khi lượng đặt hàng từ nước ngoài đi xuỗng vì suy thoái kinh tế thế giới.

Các công nhân của ông Nguyên bị giảm lương từ mức chừng 200 đôla xuống 120 đôla, và ông cũng thuê mướn ít người hơn trước.

“Đảng Cộng sản Việt Nam muốn các nhà đầu tư xem trường hợp ông Nguyên như một ca đơn lẻ và bị ảnh hưởng của sụt giảm kinh tế toàn cầu, hơn là sự yếu kém về hệ thống.”

Tác giả nhắc lại rằng kể từ khi bắt đầu tiến trình Đổi mới, Việt Nam đã tăng trưởng nhanh mạnh, và cho tới tận khoảng bốn năm trước đây vẫn còn được nhắc tới như một trong các hình mẫu thành công của Á châu.

Khi gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới năm 2007, lãnh đạo Việt Nam đã đưa ra cam kết tái cấu trúc nền kinh tế cũng như cải tổ lại khối doanh nghiệp nhà nước vốn bị cho là thiếu hiệu quả và lãng phí thông qua tiến trình cổ phần hóa.

Quỹ Tiền tệ Quốc tế từ năm 2007 cũng đưa ra dự báo rằng cải cách hệ thống kinh tế sẽ tạo sân chơi công bằng cho các doanh nghiệp trong và ngoài nước.

Với đầu tư nước ngoài đổ vào trong những năm 2000, đầu tư năm 2008 tăng gấp ba so với mức năm 2006, Việt Nam từng được Goldman Sachs ví như “con hổ châu Á đang dần thành hình”.

Thậm chí có nhà phân tích ờ Mỹ còn bình luận: “Các nhà đầu tư ngoại quốc không quan tâm tới điều hành hay chính sách. Họ coi giá nhân công rẻ là động lực”.

Cái nhìn thiển cận và đắt giá

Việc tảng lờ chính trị để tập trung vào khía cạnh kinh tế, theo Geoffrey Cain, là “thiển cận và đắt giá”.

Một Việt Nam của năm 2012, với đồng nội tệ yếu ớt, lạm phát cao, nạn quan liêu và chủ nghĩa thân hữu, dẫn tới thiệt hại hàng tỷ đô la, là điều ít người lường trước được.

Tác giả bài viết cũng nhắc tới các quyết định kinh tế khó hiểu của chính phủ, như “xây các cảng biển hay đường xá ở những nơi kỳ quặc, không có giá trị về kinh tế”.

Tình hình bắt đầu trở nên tồi tệ khi Việt Nam tung ra chương trình hỗ trợ tín dụng 100 tỷ đôla trong các năm 2007-2010, nhưng thay vì hướng về các doanh nghiệp tư nhân thì nguồn vốn lại được chuyển tới các doanh nghiệp nhà nước có quan hệ với chính giới, để các công ty này mở ra hoạt động trong các lĩnh vực bên ngoài, gây áp lực lạm phát.

Quá nhiều tiền, các doanh nghiệp nhà nước này đã chèn ép các đối thủ cạnh tranh nhỏ hơn và hoạt động hiệu quả hơn.

Tổng công ty tàu thủy Vinashin, với 60.000 công nhân viên và 28 xưởng đóng tàu, mở ra tới 300 công ty con bao gồm từ sản xuất xe máy tới kinh doanh khách sạn.

Năm 2010, Vinashin bị phát giác gian dối trong tài chính và gần như sụp đổ dưới khoản nợ 4,4 tỷ đôla, tương đương 5% GDP của Việt Nam. Tập đoàn này cũng không trả được khoản vay 400 triệu đôla do Credit Suisse môi giới.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người từng bảo trợ cho Vinashin, buộ̣c phải xin lỗi trước Quốc hội trong một phiên tự phê trong khi các đối thủ của ông như tìm thấy con dê tế thần. Tám lãnh đạo tập đoàn Vinashin nhận án tù tháng Ba vừa qua.

Thế nhưng thay vì tăng cường tiến trình tư nhân hóa hứa hẹn từ những năm 1990, vụ Vinashin dường như bị vùi lấp.

Các vụ đổ bể tương tự Vinashin còn nhiều, nhưng những mạng lưới bù đắp bí mật đã cho phép những tập đoàn này che đậy những thống kê yếu kém hàng năm trời, theo kết quả phỏng vấn những biên tập viên các báo chính thống vào năm 2011.

Vào tháng Năm 2011, một cuộc điều tra của chính phủ đã phát hiện ra tập đoàn đóng tàu của Nhà nước này mất khả năng trả năm món nợ tổng giá trị lên đến 1,1 tỷ đôla cùng với một khoản nợ tích lũy lên đến 2,1 tỷ đôla, gấp bốn lần giá trị tổng khối tài sản của họ.

Từ tháng Hai, bốn lãnh đạo đã bị bắt giam vì bê bối trong quản lí vốn Nhà nước. Trong lúc đó, chính quyền Việt Nam vẫn tiếp tục săn lùng Chủ tịch cũ của tập đoàn này.

Mất thế mạnh

Lãnh đạo Vinashin ra tòa

Các nhà đầu tư nước ngoài, vốn đang đối mặt với giá lao động và vật liệu ngày càng tăng cao đang bắt đầu lo ngại rằng Việt Nam đang mất đi thế mạnh giá cả. Bốn nhà đầu tư nước ngoài đã phàn nàn trong những buổi phỏng vấn hai năm trước rằng những tập đoàn Nhà nước đã thao túng vị trí người giữ cửa ngành công nghiệp của Chính phủ.

“Họ thật là phiền toái”, một luật sư doanh nghiệp tại thành phố Hồ Chí Minh cho biết. “Không ai muốn phải dính dáng vào những người này cả”

Trong khi những nhà cầm quyền Việt Nam đang tìm cách trấn an những nhà đầu tư rằng thời khắc tồi tệ nhất đã qua, bản thống kê của Chính phủ được công bố vào tháng Sáu cho thấy có ít nhất 30 tập đoàn Nhà nước nữa đang phải đứng trước những gánh nặng nợ ngoài tầm kiểm soát

Một vấn đề tiềm ẩn nữa đó là Việt Nam không giống như Trung Quốc. Các Đảng viên Cộng sản bị mắc chứng bệnh sợ hãi phải chia sẻ quyền lợi với các công ty tư nhân, nhất là những doanh nghiệp nước ngoài.

Ở Trung Quốc, chính quyền nói chung vẫn tìm cách giữ tính cạnh tranh cho các thị trường bằng cách thu hút các doanh nghiệp tư nhân, cải cách quản lý, tư hữu hóa hơn 90.000 tập đoàn có giá trị hơn 1,4 nghìn tỷ đôla giữa thời điểm năm 1998 và 2005 và gần đây nhất là việc loại trừ những kẻ đội lốt Mao Trạch Đông thời hiện đại như Bí thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai.

Các lãnh đạo Việt Nam vẫn chưa tìm ra cách để sửa chữa nền kinh tế của mình mà không phải từ bỏ bớt quyền lực chính trị – một bước đi mà họ không sẵn sàng thực hiện.

Thay vào việc dọn dẹp đống tơ nhện giữa các doanh nghiệp nhà nước và những nhà chính trị đỡ đầu của họ, những người nắm quyền lực lại khởi đầu một chiến dịch chống lại một thế hệ doanh nghiệp kiêm lập pháp gia mới phất lên.

Vào cuối tháng Năm, Quốc hội đã bầu 96% phiếu thuận để bãi nhiệm Đại biểu Đặng Thị Hoàng Yến, một trong số ít ỏi những nhà tư bản không nằm trong bộ phận chính phủ khi cơ quan lập pháp buộc tội bà gian dối về lời khai trong hồ sơ cá nhân.

Tội lỗi thực sự của bà Yến: liên tục kêu gọi những chính sách công bằng đối với các doanh nghiệp tư nhân, vốn chiếm hơn một nửa nền kinh tế.

“Làm sạch hệ thống là một điều mà chính quyền bây giờ không thể kham nổi” – Ông David Brown, một cựu quan chức ngoại giao người Mỹ tại Hà Nội cho biết.

Vào tháng Sáu, việc Chính phủ thắt chặt tín dụng đã giúp giảm lạm phát từ 23% tháng Tám năm ngoái xuống 6,9%. Vấn đề lúc này là vấn nạn tín dụng lỏng lẻo đã tăng cao những nguy cơ khủng hoảng ngân hàng.

Sau hai vụ sụp đổ kinh hoàng của hai doanh nghiệp Nhà nước, Chính phủ đã phải thừa nhận rằng hệ thống tài chính của mình có vấn đề.

Tăng quan liêu

Thống đốc Ngân hàng Trung ương Nguyễn Văn Bình nói vào tháng Sáu rằng hết 10% nợ tại các Ngân hàng Việt Nam là nợ xấu. Thay vì cải cách nền kinh tế, Chính phủ đang đưa ra những cách giải quyết không có gì mới: kế hoạch xây dựng một Ủy ban quản lý tài sản với số vốn 4,8 tỷ đôla để đối phó với các khoản nợ.

Ngân hàngNền kinh tế đang èo uột lại thêm nợ xấu

Tuy nhiên điều này chỉ có nghĩa là lại có thêm một bộ máy quan liêu đặt trong một hệ thống bảo trợ giữa những lãnh đạo cấp cao, các ngân hàng và các công ty.

Ông Denny Cowger, một luật sư doanh nghiệp tại hãng luật Duane Morris của Mỹ có chi nhánh tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh cho biết những nhà đầu tư hiện tại rất phàn nàn về những gánh nặng của nạn quan liêu, và rất nhiều người hiện tại đang tính đến việc chuyển đến Indonesia, Bangladesh và Myanmar.

Trong báo cáo của Diễn đàn Kinh tế Thế giới năm 2011 và 2012, Việt Nam đã tụt mất sáu hạng từ hạng 65 bởi vì những gánh nặng liên quan đến pháp luật, lạm phát, thâm hụt ngân sách và sự xuống cấp của hạ tầng cơ sở. Diễn đàn này tuy nhiên cũng đã có lời tán dương một thị trường lao động “khá hiệu quả” và những tiềm năng cải tiến.

Trong lúc đó, lĩnh vực quốc doanh vẫn ngấu nghiến hết đến 40% GDP.

“Kết luận cuối cùng đó là Việt Nam cần phải tiến hành những cải cách kinh tế quốc nội cơ bản để có thể đảm bảo tính cạnh tranh” – Ông Carl Thayer, một giáo sư có uy tín tại trường Đại học New South Wales cho biết.

“Tuy nhiên những nhà lãnh đạo của Việt Nam sẽ tiếp tục sử dụng vấn đề khủng hoảng kinh tế toàn cầu như một lời bào chữa cho thực trạng không mấy thay đổi.” – ông này thêm.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước, Z đến A | Tagged: | Leave a Comment »

Công an Quảng Nam đã thả Huỳnh Thục Vy

Posted by Webmaster on July 6, 2012

Huỳnh Thục Vy 10:52:am 05/07/12 | Tác giả: Đàn Chim Việt

Tin từ ông Huỳnh Ngọc Tuấn cho hay, vào khoảng 21 giời tối nay, 5/7/2012 công an Quảng Nam đã trả tự do cho Huỳnh Thục Vy. Cách họ thả cũng ‘du kích’ không khác gì cách họ bắt.

Xe công an đã chở Vy tới gần nhà rồi thả ở đó để cô tự đi bộ về nhà. Vẫn theo người cha, thì cô con gái mệt mỏi, gầy yếu. Gia đình sẽ đưa Vy đi kiểm tra sức khỏe vào ngày mai. Trước đó ít giờ, khoảng 14h cùng ngày, cô của Vy là Huỳnh Thị Thu Hồng đã đến cơ quan công an Quảng Nam hỏi thăm tình hình của cháu nhưng không được cơ quan này tiếp vì lý do “không có giấy mời”. Thậm chí, cơ quan công an còn nói, họ không giam giữ Vy, muốn tìm thì vào Sài Gòn mà hỏi.

Bản thân ông Huỳnh Ngọc Tuấn cũng nhiều lần gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình con gái nhưng không nhận được bất kỳ sự trả lời nào của công an Quảng Nam.

Trong lúc bắt Vy, một nhân viên an ninh đã buông lời đe dọa Lê Khánh Duy, chồng Vy rằng “con Vy vợ mày hết đường làm lại cuộc đời”, và “khó mà sinh đẻ được’.

Trước đó, hôm 1/7 Thục Vy cùng em gái, em rể, em trai đã bị bắt giữ thô bạo khi tham gia biểu tình tại Sài Gòn. Cô được thả vào tối khuya cùng ngày với nhiều vết thâm tím. Sáng 4/7 cô lên đồn công an phường Tân Quy, quận 7 Sài Gòn để làm việc theo giấy mời và bất ngờ bị bắt, đưa lên xe chở đi mất.

Sau đó, công an đã khám xét nơi trọ của Vy và em gái, thu giữ máy tính, điện thoại và nhiều dụng cụ làm việc, kể cả những thứ không phải của Thục Vy.

Hiện 3 thành viên trong gia đình họ Huỳnh vẫn bị lệnh cưỡng chế 270 triệu đồng treo lơ lửng trên đầu. Đây là số tiền xử phạt hành chính về công nghệ thông tin từ 1/2012.

© Đàn Chim Việt

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Về việc cưỡng chế bắt giữ trái pháp luật và hành hung

Posted by Webmaster on July 3, 2012

Trịnh Kim Tiến

Trịnh Kim Tiến – 3/07/2012

Sáng 01-07, bạn Châu Văn Thi bị bắt và bị giam giữ tại đồn công an Tân Hưng, quận 7, Sài Gòn khi đang đi trên đường và chưa kịp tham gia biểu tình. Châu Thi hay còn gọi là Thi đen là một người bạn rất thật thà, tốt bụng, và đặc biệt là một người rất chăm chỉ làm việc. Năm ngoái bạn đã bị đánh khi tham gia biểu tình tại Sài Gòn ngày 17/07. Bạn chưa bao giờ làm gì trái đạo đức hay luật pháp, mà chỉ tham gia vào các cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Sáng ngày 02- 07, chúng tôi, những người bạn của Thi, quen biết nhau qua những cuộc biểu tình chống Trung Quốc đã đến trước đồn Tân Hưng để đợi đón Thi về.

Khoảng 11h30, dưới áp lực của gia đình và bạn bè, an ninh và công an phường đã buộc phải thả Thi ra sau hơn 24 tiếng bị giữ trái pháp luật.

Sau đó, chúng tôi mỗi người một nơi, ai về nhà nấy. Khi đang đi trên đường thì tôi nhận được điện thoại của Lê Duy Thanh, một trong những người bạn lên đón Thi, bạn Thanh nói bạn đang bị một người tự xưng là an ninh mặc thường phục lôi kéo bắt ép vào đồn. Tôi cùng các bạn lập tức quay xe lại. Lúc chúng tôi đến thì thấy có một người đàn ông đang cố tình bắt ép Thanh vào trong đồn. Giữa ban ngày ban mặt, ngay ngoài đường phố, một người đàn ông mà lại đi giằng co ép buộc một cô gái phải theo mình vào đồn công an với lý do vì anh ta cho rằng cô ấy đã chụp hình anh. Chúng tôi yêu cầu anh xuất trình giấy tờ ra rồi chúng tôi sẽ làm việc nhưng anh không chịu và nhất quyết lôi kéo người. Tôi cùng anh Thành – Paulo Thành Nguyễn – giữ người Thanh lại và phản đối kịch liệt hành vi bắt bớ vô cớ của một người tự xưng là an ninh này. Ngay lập tức, anh ta gọi thêm rất đông các công an trong phường ra để cưỡng chế, lôi chúng tôi vào phường.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , | Leave a Comment »

Hết rồi nhé, giấc mơ đắng chát. Nhìn lại đi, đời thực chua cay

Posted by Webmaster on July 3, 2012

Hà Văn Thịnh

Việc Trung Quốc trơ tráo; cạn mực tàu, ráo cỏ máng, ngang ngược đứng ra “mời thầu” 9 lô thềm lục địa có nhiều tiềm năng dầu khí thuộc chủ quyền không thể chối cãi của Việt Nam đã lột trần bản chất không bao giờ thay đổi của chủ nghĩa bành trướng đại Hán tham tàn. Có lẽ, điều “tốt đẹp” nhất của nó là đã thức tỉnh được(?) những giấc mơ xuẩn ngốc cuối cùng, chút lương tri sau cùng của tất cả những ai lâu nay vẫn cố tình mơn trớn sự cả tin của con người về 16 chữ vàng, 4 tốt…

Trong lịch sử ngoại giao – lễ tiết của loài người, chưa từng thấy ở đâu, bao giờ, cái “nguyên tắc” “nói dối vụ lớn” của Adolf Hitler lại được thực thi vô liêm sỉ đến cùng tận như cách thức mà nhà cầm quyền Bắc Kinh đang hành xử. Họ muốn chứng minh rằng họ bất chấp tất cả, dám làm những điều không ai dám; họ đưa miệng súng chiến tranh chọc thẳng vào mồm của những kẻ chí tư, vô công, luôn sợ dân hơn sợ giặc mà thời nào cũng có. Sự “bất ngờ” của cái phi lý tột cùng được đẩy thành cái nóng bức tận cùng của một mùa Hạ đau đớn, thật ra, chi là không ngờ với những kẻ xuẩn ngốc, u mê. Ngay từ thời Hán – thời Việt Nam được coi là một “quận” của “thiên triều” thì đã tồn tại cái lệnh chỉ bán cho dân Giao Chỉ lừa, bò, ngựa đực, không bán giống cái, kẻo dân Giao Chỉ giàu có(!) Thử ngẫm mà xem, xem xem nó có giống với chuyện mua chân trâu bò, mua mèo, mua rắn, mua gỗ sưa, mua khoai, khai thác boxit, nuôi cá bè Cam Ranh…, suốt mấy chục năm qua hay không?  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , | Leave a Comment »

Biểu tình tại Hà Nội và Sài Gòn ngày 1-7-2012

Posted by Webmaster on July 1, 2012

TIN NÓNG:BIỂU TÌNH HANOI&SAIGON NGÀY 1/7/2012
Cập nhật lúc 10h10:
Sài Gòn: Blogger Nguyễn Hoàng Vi cho biết, sau khi rời đoàn biểu tình, Vi và các bạn đang bị rất đông CA theo sát (trước đó họ âm mưu bắt nguội một lần nhưng không thành). Hiện tại Vi và các bạn blogger trẻ đang trên xe Bus đi về phía điểm dừng cuối là chợ Nông sản Thủ Đức. Các bạn e ngại sẽ bị bắt nguội tại khu vực này. Bạn đọc ở gần khu vực chợ Nông Sản Thủ Đức nếu có điều kiện hãy đến hỗ trợ cho những blogger của chúng ta. (Số điện thoại của Nguyễn Hoàng Vi: 01684882702)
Tin Dân Làm Báo nhận được từ ông Huỳnh Ngọc Tuấn, bố của Huỳnh Thục Vy cho biết:
Các bạn Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Trọng Hiếu, Huỳnh Khánh Vy, Lê Khánh Duy, Đỗ Minh Đức và Hương (bạn gái của Hiếu) đã bị công an bắt. Các bạn bị tách riêng ra mỗi người một nơi. Hiện nay gia đình chỉ liên lạc được với Huỳnh Trọng Hiếu đang bị làm việc tại đồn công an (nhưng không biết ở đâu).
Lúc 10h00, anh Huỳnh Công Thuận đã bị bắt, giữ giấy tờ và đưa về đồn công an phường Bến Thành, gần ks New World
Hà Nội: Đoàn biểu tình mỗi lúc một đông, vừa đi vừa hô vang những khẩu hiệu yêu nước.
Cập nhật lúc 09h55: 
Sài Gòn: Đoàn biểu tình đang tụ tập tại công viên 30/4.
Công an Sài Gòn đang giở trò “bắt nguội” những người biểu tình yêu nước. Tin cho biết, một nhóm blogger trẻ đã bị Cảnh sát Giao thông chặn bắt khi đang đi taxi. Những viên CSGT yêu cầu tài xế taxi phải chở mọi người về đồn CA, tuy nhiên, hành động trái pháp luật này đã bị các bạn phản ứng quyết liệt. Hiện tại, nhóm bạn trẻ đang bị rất đông an ninh chìm nổi bao vây.
 Blogger Huỳnh Công Thuận chở sếp đến làm việc tại KS New World, trong khi chờ sếp, anh Thuận xuống xe mua nước uống thì bị 4 kẻ mặc thường phục áp sát, đòi giật điện thoại di động trên tay.
 
Hà Nội: Đoàn biểu tình đã quay lại khu vực Bờ Hồ
Cập nhật lúc 09h30: 
 
Sài Gòn: Đoàn biểu tình đã đến rất gần LSQ Trung Quốc, tuy nhiên đã bị hàng rào lực lượng an ninh dày đặc ngăn chặn. Mọi người buộc phải quay trở lại công viên 30/04.

Có thể nói, bất chấp mọi nỗ lực ngăn cản và nhiều thủ đoạn giữ người trái phép, vẫn có rất nhiều công dân yêu nước xuống đường tuần hành ôn hòa.

Trong lúc đó, bạn Trần Hoài Bão (Facebook Vô Thường), đã bị lực lượng an ninh buộc phải quay về nhà tại khu vực ngã 4 Phú Nhuận. Trước đó, đêm hôm qua 30/06/2011, an ninh đã cử người đến nói chuyện và thuyết phục Bảo không tham gia tuần hành. Lý do phía an ninh đưa ra là sẽ có trấn áp, và họ muốn đảm bảo sự an toàn của Bảo.

‎Lúc 9h20: Trịnh Kim Tiến đang trên taxi, có 4 anh an ninh đi theo ép tài xế chạy theo hướng họ yêu cầu.

Lúc 9h30: thêm một bạn trẻ nữa bị giữ tại Công an Quận 1 – Sài Gòn, đó là Facebooker Quốc Anh. Ngoài ra, CTV cho biết, một Blogger khác tên Vicũng bị bắt giữ trái phép tại CA Phường Cầu Kho. Hai chị em Huỳnh Trọng Hiếu và Huỳnh Thục Vy hoàn toàn mất liên lạc.

Tin cho biết, sáng nay, lúc 8g blogger Uyên Vũ chở vợ đi học Anh Văn. Vừa ra khỏi nhà đã bị những kẻ mặc thường phục chặn lại, vì không có lý do chặn đường được, họ bám theo sát. Đến quãng đường vắng, họ đã ép xe bắt quay về. Sau một hồi tranh cãi, họ không thể trình được giấy tờ lẫn lý do nên theo đến tận trường học và gọi thêm viện binh. Sau đó lực lượng khoảng 6-7 người mặc thường phục khác nên đã bao vây trường học, xộc vào văn phòng trường, xưng là an ninh.

Blogger Hồ Điệp (vợ của blogger Uyên Vũ) đang có bầu lớn, sắp đến ngày sinh vì phẫn uất đã lên cơn đau bụng và ói xối xả ngay cổng trường. Blogger Uyên Vũ đành phải chở vợ về nhà tịnh dưỡng. Hiện tại, những kẻ xưng là an ninh tiếp tục bao vây nhà không cho ra khỏi cửa.

Hà Nội: Đoàn biểu tình đang tiến thẳng về Đại Sứ Quán Trung
Cập nhật lúc 09h00:
 Sài Gòn: Mặc dù đường Hai Bà Trưng đã chính thức bị phong tỏa. Tuy nhiên, đoàn biểu tình với khí thế trào dâng mạnh mẽ đang nỗ lực tiến thẳng đến Lãnh sự quán Trung Quốc. Hiện nay, đoàn biểu tình đang có mặt tại ngã tư Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng, và đang ở rất gần lãnh sự quán TQ.
 Hà Nội: Dù trời Hà Nội vẫn còn mưa, nhưng đông đảo người dân vẫn có mặt để biểu dương lòng yêu nước.
Cập nhật lúc 09h00:
 
Sài Gòn: Mặc dù đường Hai Bà Trưng đã chính thức bị phong tỏa. Tuy nhiên, đoàn biểu tình với khí thế trào dâng mạnh mẽ đang nỗ lực tiến thẳng đến Lãnh sự quán Trung Quốc. Hiện nay, đoàn biểu tình đang có mặt tại ngã tư Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng, và đang ở rất gần lãnh sự quán TQ.
 Hà Nội: Dù trời Hà Nội vẫn còn mưa, nhưng đông đảo người dân vẫn có mặt để biểu dương lòng yêu nước.
Trước đó, lúc 8:40, bạn Trịnh Kim Tiến và gia đình tham dự xong thánh lễ Chủ Nhật thì được an ninh mặc thường phục mời làm việc. Kim Tiến đề nghị an ninh xuất trình giấy tờ thì họ không đáp ứng được yêu cầu này. Họ đề nghị Kim Tiến cứ về trụ sở làm việc trước đi đã. Lý do phía an ninh đưa ra là:Hôm nay không cấm mọi người vào công viên, chỉ là gia tăng lực lượng bảo vệ vì đây khu vực nhạy cảm.
 Nhiều người xung quanh bất bình vì đây là khu vực công cộng, và trẻ con thì cần có chỗ nghỉ ngơi, uống sữa.
 Trên tuyến đường Hai Bà Trưng từ ngã tư Hai Bà Trưng – Lê Duẩn đến Hai Bà Trưng – Điện Biên Phủ, lực lượng công an, cảnh sát giao thông, dân phòng, an ninh thường phục được bố trí dày đặc.
 Cập nhật lúc 8h35:
 Sài Gòn: Đã bùng nổ. Mọi người đã tập trung tại công viên 30/4. Nhiều biểu ngữ đã được đưa lên, hàng trăm người đang bắt đầu tuần hành, hướng về phía Diamond Plaza.
 Trong một diễn biến trước đó, tại khu vực công viên 30 tháng 4, khoảng hơn 10 bạn trẻ bị bắt giữ lên xe một cách thô bạo. Trong số những người bị bắt giữ có Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Trọng Hiếu.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , , , | Leave a Comment »

“Đổi mới”

Posted by Webmaster on June 28, 2012

Không nói đổi mới cái gì, thứ gì, khiến người ta hiểu đổi mới toàn diện mạng nội dung cải tổ. Ứng nghĩa với cải tổ là Pérestroika. Theo thuật ngữ của người Hy Lạp, Pérestroika là xây dựng lại cái đã xây dựng không còn phù hợp, kể cả con người.
Đảng Cộng Sản Việt Nam chủ trương không đổi mới toàn diện (cải tổ) mà chỉ đổi mới về kinh tế – từ kinh tế XHCN tập trung bao cấp sang kinh tế thị trường.
Người ta lấy làm lạ là từ nền kinh tế thị trường vốn có ở Nam Việt Nam, Đảng Cộng Sản Việt Nam chê nó, cải tạo nó thành nền kinh tế XHCN dẫn đến thất bại, giờ đây trở lại kinh tế thị trường rồi gọi là đổi mới, thật là kỳ lạ – Đổi cũ mới đúng chớ?  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Những điều trông thấy

Posted by Webmaster on June 12, 2012

Thanh Quang, phóng viên RFA  –  2012-06-11

Trong thời gian gần đây, trong nước xem chừng như xảy ra lắm cảnh “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.

← Đất ruộng của nông dân biến thành khu nhà cao cấp giá hàng tỷ đồng. (Ảnh minh hoạ) –  RFA file photo

Từ chuyện cưỡng chế đất của dân oan nhân danh pháp luật và chủ trương nhà nước, chuyện người dân khiếu kiện, người dân bày tỏ lòng yêu nước bị trù dập, tội tù, rồi vụ Đan mạch dừng viện trợ 3 vụ án đang thực hiện tại VN vì phát hiện dấu hiệu tham nhũng về phía VN, vụ Vinashine, Vinalines, rồi mấy ông gọi là thương binh tới quậy phá, “tô hô” ở Viện Hán Nôm, vụ cụ bà Lê Hiền Đức lâm nạn…

“Các thế lực thù địch”

Có lẽ lắm cảnh nhiễu nhương ấy đã thôi thúc blogger Thuỳ Linh viết bài tựa đề “Một Phía”, với nhận xét tổng quát rằng:

Nếu chính quyền cứ xác lập “một phía” tốt đẹp cho mình và đẩy nhân dân về phía “gây mất an ninh, trật tự”, đẩy bạn bè về phía có “ý đồ xấu, thù địch” thì hệ quả mất an ninh, trật tự, mất bạn bè, mất sự giúp đỡ sẽ là hiện thực. Nhân dân chán nghe một phía rồi. Rất muốn nghe không chỉ hai phía mà nhiều phía. Chân lý không dễ tìm nhưng không vì thế con người đành phải thỏa hiệp với sự lươn lẹo, dối trá. Hãy mở ra nhiều phía để lựa chọn con đường tới tương lai cho đất nước.

Nhắc đền “ý đồ xấu, thù địch”, tác giả Nến Hồng có bài “Điểm mặt ‘các thế lực thù địch’ ”, được Dân Làm Báo và nhiều mạng nhật ký khác phổ biến, qua đó, nêu lên câu hỏi rằng không biết cụm từ “các thế lực thù địch” ra đời từ khi nào? Khái niệm hay định nghĩa về “các thế lực thù địch” sao vẫn cứ mơ hồ?

Và tác giả dựa trên thực tế cho rằng cụm tù “các thế lực thù địch” có thể được hiểu nôm na là một cá nhân hay một nhóm người trực tiếp hoặc gián tiếp chống lại đảng và Nhà nước, luôn làm cho đảng bất an vì lo sợ bị mất uy tín, bị thất tín, thất nhân tâm trong dân chúng vì đảng

Hàng ngàn công an, cảnh sát cơ động, bộ đội được huy động đến xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên hôm 24-04-2012 để cưỡng chế 70 hecta đất xây dựng khu đô thị Ecopark.Citizen photo
← Hàng ngàn công an, cảnh sát cơ động, bộ đội được huy động đến xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên hôm 24-04-2012 để cưỡng chế 70 hecta đất xây dựng khu đô thị Ecopark.Citizen photo

và nhà nước tin rằng họ là giới cầm quyền “của dân, do dân, vì dân” và đại diện cho chế độ “dân chủ gấp vạn lần” bọn “tư bản giãy (…mãi vẫn chưa) chết”. Và tác giả “điểm mặt” các “thế lực thù địch” là những ai. Đó là:

“Đám quan lại cấu kết với nhau, từ “cấp cao” đến cấp xã để cướp đất người người dân… không từ một thủ đoạn nào.

Đó là đám công chức làm ở các cơ quan công quyền, quen thói “hành dân” hơn là phục vụ dân.

Đó là “một bộ phận không nhỏ” đám quan lại “chui” sâu vào hệ thống đảng, chính quyền, các cơ quan đoàn thể các cấp… sau khi lên làm quan, chúng giàu lên một cách nhanh chóng và khủng khiếp…

Đó là nhóm những kẻ cầm đầu các tập đoàn kinh tế… chỉ chú trọng vào việc làm suy yếu kinh tế đất nước.

Đó là nhóm những kẻ biên soạn ra các bộ Luật của đất nước,… các thông tư, nghị định, quyết định có những điều khoản rất mơ hồ, có hại cho dân.

Đó là “một bộ phận không nhỏ” đám quan lại trong hệ thống từ cấp tỉnh đến cấp phường… không biết vô tình hay cố ý đã gây ra những nguy cơ tiềm ẩn về an ninh cho đất nước.

Đó là “một bộ phận không nhỏ” các công an chìm và nổi, những kẻ sẵn sàng vùi dập lòng yêu nước chính đáng của người dân, thản nhiên đạp vào mặt người dân…, có thể “biến một người sống thành một xác chết”.

Đó là đám quan lại ngồi trên các pháp đình xử án…có “chiêu” đổi trắng thay đen…

Đó là một bộ phận nhỏ ở “thượng tầng kiến trúc” vẫn kiên định theo một thứ chủ nghĩa đã chết và “thối rữa” hơn 20 năm nay ngay tại nơi nó được sinh ra…

Lỗi tại tôi

Hậu quả, theo tác giả Nến Hồng, là sức mạnh tổng hợp của cả một dân tộc bị suy giảm nghiêm trọng, dẫn đến nguy cơ một đất nước có gần 90 triệu dân nhưng không thể “hiên ngang” trước kẻ thù truyền kiếp Trung Quốc.

Qua bài “Nhân dân ơi, lỗi tại chúng tôi”, blogger Ngô Minh dẫn chứng nhiều trường hợp cho thấy “lỗi tại chúng tôi” cả.

Tác nghiệp ở Văn Giang hai nhà báo của Đài Tiếng Nói Việt Nam VOV bị công an và lực lượng cưỡng chế đánh đập một cách thô bạo.  RFA/cắt từ clip
← Tác nghiệp ở Văn Giang hai nhà báo của Đài Tiếng Nói Việt Nam VOV bị công an và lực lượng cưỡng chế đánh đập một cách thô bạo. RFA/cắt từ clip

Chẳng hạn như nhà thơ Chế Lan Viện khi nghĩ về chiến dịch Tết mậu Thân 1968 và nêu lên câu hỏi rằng ai chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người trong biến cố ấy. Rồi thi nhân tự trả lời:“Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình 
trong mọi cuộc xung phong.”

Hay chuyện nhà thơ Phùng Quán kể về nạn tham nhũng lộng hành, tệ nạn dối trá “lúc nhúc”, rồi nhà thơ ngậm ngùi sau khi cạn chén:

“Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Tôi đã không có những áng văn chương thật xúc động để bọn tham những, độc ác, bọn dối trá, lẹo lươn, đọc là khóc, là quyết tâm “làm lại cuộc đời”.

Rồi blogger Ngô Minh nhiều lần nhấn mạnh rằng “Vâng, lỗi tại chúng tôi” – những nhà văn, nhà thơ VN – đã không có những tác phẩm thật hay, thật xúc động, thật vĩ đại để làm cho các quan chức Hải Phòng,Tiên Lãng; Hưng Yên, Văn Giang; Nam Định, Vụ Bản… phải khóc, phải thương dân oan – từ Đoàn Văn Vươn bị mất đầm thuỷ sản, nhà tan cửa nát trong oan khiên, tức tưởi cho tới hàng ngàn dân oan chịu cảnh hành hung đẫm máu, thậm chí đầu chít

Phụ nữ khỏa thân để phản đối việc cưỡng chế đất. Courtesy of dantri
← Phụ nữ khỏa thân để phản đối việc cưỡng chế đất. Courtesy of dantri

khăn “địa tang” để bảo vệ bất thành nguồn sửa Đất Mẹ; để làm cho hàng ngàn công an nhân dân phải khóc, phải thương nông dân như bố mẹ, ông bà mình và ném các loại hung khí đàn áp xuống sông để dân oan không phải ăn đòn thù  của họ; để các quan quận Cái Răng,Cần Thơ cùng tư bản đỏ không sai vệ sĩ lôi 2 mẹ con khoả thân cố giữ đất như lôi 2 con vật của thời hồng hoang rừng rú; để cảm hoá những “đại quan-gia” tập đoàn Vinashin, Vinalines biết thương nước đang nghèo, thương người dân “còng lưng đóng thuế”… Và tác giả than rằng:

“Tổ Quốc Việt Nam ơi, ngàn lần tha tội cho chúng tôi , những nhà văn, nhà thơ của nhân dân , ăn cơm uống nước nhân dân, từng no đói rét lạnh với nhân dân, từng cầm súng chiến đấu cùng nhân dân, nhưng cả đời chỉ biết viết loại văn chương “phải đạo nên không có những tác phẩm chân thật, xúc động để làm cho bọn tham nhũng, bọn “lợi ích nhóm” chuyên ăn cướp đất của dân, đọc phải khóc, phải biết thương nước thương dân, bỏ bút không ký, bỏ tiền không tham …Ôi !Lỗi tại chúng tôi.”

Trong khi blogger Ngô Minh “ăn năn’ rằng “Lỗi tại chúng tôi”, thì blogger Huỳnh Ngọc Chênh thấy “Thương quá những cụ già VN”, thương từ nhạc sĩ Tô Hải, khôi nguyên chống tham nhũng, cụ Lê Hiền Đức cho tới những người có tâm huyết với vận nước, dân tộc như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, tướng Trần Độ, cụ Hoàng Minh Chính…

Thương quá những cụ già…

Khi đến tuổi về già, người ta có khuynh hướng “Thế sự thăng trầm quân mạc vấn” – gác hết mọi chuyện thế sự để về sống bình an với con cháu, để hoà mình cùng thiên nhiên và tận hưởng cảnh “cúc tùng phong nguyệt mới vui sao” trong tâm thái thanh thản ở quảng đời còn lại. Nhưng, theo blogger Huỳnh Ngọc Chênh, “đó là những chuyện xảy ra ở xứ sở nào chứ không phải ở VN”.

Để rồi tác giả “Thương quá những cụ già VN”, chẳng hạn như

Cụ Lê Hiền Đức
← Cụ Lê Hiền Đức bị chảy máu chân trong vụ xô xát hôm 01/6/2012. Courtesy of worldpress

nhạc sĩ Tô Hải, đã 85 tuổi, không lúc nào được yên ổn trong lòng cho đến sức cùng lực kiệt trên giường bệnh, không còn cử động được những ngón tay, chỉ mấp máy được đôi môi vẫn cố gắng thì thào ra những lời lẽ nói lên nỗi lo đau đáu về hiện tình đất nước cho con cháu ghi lại”; hay tác giả thương quá cụ bà Lê Hiền Đức, 80 tuổi – ngọn đèn hy vọng của hàng vạn dân oan -“ đã đi theo chế độ nầy từ lúc còn trong núi rừng tăm tối, nay phải lặn lội vào Nam ra Bắc, đi đến tận nơi phát ra những tiếng kêu oan khuất từ dân đen, phải thao thức đêm ngày đọc hàng vạn lá đơn kêu oan… Và mới đây nhất, vì đi theo làm chứng cho một blogger trẻ, cụ còn bị người của chính quyền giữ lại đến rạng sáng hôm sau, sau khi đã gây ra thương tích”.

Rồi tác giả so sánh chuyện “xưa-nay”, từ chuyện ăn cắp vạt tới ăn cắp công quỹ, cướp đất dân lành cho tới việc viết lách:

“Hồi xưa chỉ cần ăn cắp một lon gạo có thể bị đem ra xử bắn. Ngày nay dưới chế độ do các cụ tạo ra, người ta ăn cắp hàng chục ngàn tỉ đồng vẫn cứ cho lên chức cao hơn. Và chuyện nầy lại không cá biệt.

Hồi xưa, bọn ác ôn thực dân phong kiến có cướp đất của dân lành thì cũng chỉ dám, mỗi lần, cướp riêng rẽ của một vài hộ dân. Ngày nay người ta, mỗi lần cướp đất, lại cướp của cả một xã với vài ngàn hộ nông dân.

Người dân mất đất phản ứng lại bị hành hung, bị bắt bỏ tù.

Ngày xưa, thực dân đế quốc tuy áp bức vẫn cho các cụ làm báo, cho các cụ biểu tình, cho các cụ nói lên tiếng nói của mình, các cụ không bị du côn xã hội đen đến hành hung. Ngày nay, ngay những tiếng nói tâm tình trên các trang nhật ký riêng cũng bị cấm đoán, cũng bị gây khó dễ, bị côn đồ hành hung, và thậm chí có những người bị bắt ra tòa…”

Thế còn chuyện “cha truyền con nối”, chuyện bày tỏ lòng yêu nước thì sao ? Blogger Huỳnh Ngọc Chênh nhận xét tiếp:

“Đi biểu tình chống xâm lược cũng bị bắt bớ, cũng bị du côn trá hình đánh đập. Ngày nay ở đâu mà ra bọn côn đồ nhiều thế? Ngày xưa, phong kiến theo cơ chế cha truyền con nối nhưng chúng cũng chỉ cho một đứa con duy nhất kế ngôi. Những đứa con khác của vua cũng như con cháu của quan lại muốn ra làm quan cũng phải học hành thi cử đỗ đạt đến tiến sĩ mới được đề bạt dần lên.

Ngày nay, có quá nhiều hoàng tử, công chúa, công tử, quận chúa… Họ lại chả cần phấn đấu gì cũng đưa ngay ra làm quan lớn. Ngày xưa các cụ hy sinh để chiến đấu đuổi quân ngoại xâm. Ngày nay quân ngoại xâm được rước vào nằm phục sẵn khắp mọi nơi: Rừng đầu nguồn, khu kinh tế đồng bằng, Cao nguyên chiến lược, quân hải cảng chiến lược…Còn nhiều điều ngược ngạo nữa, nhan nhản ra đấy…”

Thanh Quang cảm ơn và xin hẹn gặp lại cũng vào giờ này tuần sau.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Leave a Comment »

Khi Tổ quốc gọi ta…

Posted by Webmaster on June 1, 2012

Trịnh Kim Tiến: Khi Tổ quốc gọi ta...Dân Làm Báo
Trịnh Kim Tiến – Ngày 05/06/2011 là một ngày đáng nhớ đối với những người tham gia biểu tình yêu nước chống Trung Quốc và những ai căm phẫn, sôi sục trước sự bành trướng ngang ngược của Trung Quốc trên biển Đông. Tôi nghĩ, mỗi người đều có những cảm xúc khác nhau về ngày này, riêng cá nhân tôi, một người đã tham gia đoàn biểu tình, tôi thấy xao xuyến lắm. Khó mà tả được cái cảm giác lâng lâng, nuối tiếc, thèm thuồng và hy vọng.
Đã gần một năm qua đi kể từ ngày chung tay đều bước cất lên tiếng ca Việt Nam quê hương ta, “này người anh em”… đến hôm nay nhìn lại, bọn Tàu kia vẫn ngang nhiên cắt cáp dầu khí, bắt giữ tàu đánh cá, ngư dân Việt Nam, tàu của chúng tràn ngập biển Đông. Chúng tận lực khai thác ngay trên biển đảo quê hương ta mà nói đó là điều rất đỗi bình thường.  Máu căm hờn ai thấy cũng sục sôi, hào khí xưa con cháu Tiên Rồng, sự dồn nén, cam chịu khiến cho những người con nhìn về Tổ quốc, nhìn về nơi hải đảo xa xôi Hoàng Sa – Trường Sa yêu dấu trong nỗi uất nghẹn, đau buồn. Cảm xúc ứ đọng thành những giọt nước mắt nặng hạt đong đầy trong khóe mi cay.
Ngày này của năm trước, tôi không có can đảm viết và nói ra như ngày hôm nay. Có lẽ cũng do biến cố gia đình khiến tôi hiểu biết nhiều hơn. Nhưng rõ ràng là, nó không liên quan đến những gì mà tôi đã làm, không liên quan đến bước chân đồng hành trong đoàn biểu tình của những ngày hè oi ả, nắng cháy hăng say một năm trước.

Cũng có thể có nhiều người ác ý hay cố tình đánh tráo khái niệm cho rằng tôi đang mập mờ giữa hai chuyện đó. Nhưng họ quên đi một điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi đã từng nói cũng như trả lời rất nhiều cuộc phỏng vấn để thể hiện rõ quan điểm cá nhân:

– Tôi đòi công lý cho bố mình với tư cách là một người con.
– Tôi tham gia biểu tình yêu nước với tư cách một người công dân.
Xin đừng đánh đồng những điều đó với nhau.
Không thể nói tôi tham gia vào hoạt động yêu nước là tôi phải vứt bỏ công việc của gia đình mình.
Càng không thể cho rằng tôi đấu tranh đòi sự công bằng minh bạch cho cái chết của bố mình thì tôi không được quyền yêu nước.
Và tôi cảm thấy rằng không ai có quyền chất vấn tôi khi không trực diện, thẳng thắn mà phải ẩn mình thông qua những người khác, những blog khác, bởi vì những gì tôi làm đều là trách nhiệm mà tôi nghĩ phải làm. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm điều gì sai, bởi phàm là con người thì khó có ai có thể tránh khỏi sai lầm. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng: Tôi chưa làm sai điều gì đối với người khác, đối với gia đình, và đối với đất nước của tôi.
Khi tôi bước chân xuống đường tôi chưa hề nghĩ đến một ngày người ta biết tôi là ai, không nghĩ cuộc đời sẽ đưa đẩy tôi đến với những người bạn nào. Khi đọc được lời kêu gọi biểu tình yêu nước chống Trung Quốc trên mạng, qua tìm hiểu trên Facebook, tôi biết được đất nước tôi, quê hương tôi đang phải đối diện, trải qua những khó khăn, sự đe dọa, rình rập, xâm lược của tên hàng xóm xấu bụng mà báo chí vẫn gọi là “láng giềng tốt”. Tôi đã quyết định tham gia vào cuộc biểu tình khẳng định chủ quyền của dân tộc mình, khẳng định quyền của một công dân trong một đất nước độc lập với truyền thống yêu nước với bốn ngàn năm lịch sử.
Nhưng ngày 05/06 năm ngoái, tôi không có xuống đường. Tôi không bước từng bước, hô từng tiếng vang “Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam”, “Phản đối Trung Quốc xâm lược”. “Bảo vệ chủ quyền Việt Nam, bảo vệ toàn  vẹn lãnh thổ, bảo vệ ngư dân Việt Nam”…
Tôi có đi, tôi có đến chỗ mọi người biểu tình, có nhìn thấy những đoàn người từ nhiều ngả trên đường phố hô vang. Nhưng tôi đã không có can đảm bước xuống cùng họ. Tôi không có biết là xuống đó biểu tình rồi có sao không nữa, rồi có bị bắt, có bị xử phạt hay như thế nào đó không. Tôi không có kinh nghiệm cũng như sự hiểu biết nhiều trong việc đó, trong khi tôi lại đi xe, không biết gửi sao cho tiện. Tôi chỉ đi qua, dừng xe lại, cầm chiếc máy ảnh du lịch trên tay và bấm lấy những bức hình. Qua Bờ Hồ rồi vòng lên đường Hàng Bông, những đoàn người khác nhau, nhưng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của những người tham gia biểu tình như hoà cùng máu và nước mắt của cha ông đã đổ xuống vì quê hương thân yêu. Những tiếng hát, lời ca như bùng lên dữ dội trong sự kìm nén. Tôi nhìn họ bằng ánh mắt thèm thuồng, bằng sự ham muốn tột bậc, sự ham muốn được “YÊU NƯỚC”, chẳng có gì hơn, họ đã truyền cho tôi nghị lực và sức mạnh của lòng dũng cảm. Và tôi quyết định, một quyết định gan dạ và táo bạo, có thể nói như vậy với lúc bấy giờ, vào khoảng thời gian đó của tôi, tôi bước xuống đường, bước  ra khỏi những lý thuyết của sự sợ hãi, ngày 12/06 tôi đã xuống đường. Đó là sự kỳ diệu đối với tôi, đúng vậy, nhận thức là cả một quá trình. Vượt qua nỗi sợ hãi là cả một bài học.
Trong những buổi biểu tình, tôi có rất nhiều kỉ niệm, vui có, sợ có, lo lắng có, hoài nghi có, thậm chí đau lòng cũng có. Đau lòng là khi tôi chứng kiến, tôi nhìn thấy đồng bào tôi, những người đáng lẽ ra phải đứng về phía chúng tôi, bảo vệ chúng tôi, lại chĩa mũi nhọn, họng súng vào chúng tôi mà ngăn cản. Có khi thì tôi thấy thương yêu, thương những người mà tôi chưa gặp lần nào, khi họ bị bắt vì cũng như tôi đi biểu tình yêu nước mà đến tối mịt vẫn chưa được thả ra, đó là những anh chị em Sài Gòn ngày 17/07/2011 đã bị bắt, bị đánh. Tôi cũng thao thức như người thân của họ ngóng chờ họ trở về.  Về những  cô chú, anh chị em cùng tôi biểu tình ngoài Hà Nội thì rõ ràng tình cảm đó là chắc chắn, sự lo lắng và yêu thương khi họ bị bắt là không thể khác được với những nhịp đập hồi hộp của trái tim tôi vì ngoài chí hướng đồng  lòng của những con người cùng nhiệt huyết, chúng tôi còn có tình cảm chân tay, đồng đội mến thương, sẻ chia tiếp sức cho nhau trên con đường nắng cháy. Còn đây, những người kia là những người cách tôi cả ngàn cây số, tôi chưa bao giờ được tiếp xúc, hay nắm tay hô vang cùng họ một lần, vậy mà sao khi họ bị bắt đem đi, tôi lại thương lo họ đến vậy. Tất cả tình thương mến thương đó giữa chúng tôi, không hề có sự vụ lợi, toan tính hay nghĩ rằng mình làm để được gì cho bản thân, tất cả đều xuất phát từ một điểm duy nhất, đó là tình yêu  quê hương đất nước, tình yêu máu thịt đồng bào. Những con người không có trái tim và chỉ có những kẻ không có trái tim và bộ óc thì mới chối bỏ dân tộc mình, anh em mình, thì mới có thể nghĩ những giọt nước mắt, mồ hôi đang chảy của đồng bào mình là gian dối, là toan tính.
Ngày cũ đã qua đi, nhưng ngày mới sẽ lại tới, tôi tin rằng rồi một ngày, một ngày không  xa ấy, tất cả chúng ta, những con người Việt Nam, sẽ cùng “đứng chung đồng bào” để “Đáp lời sông núi”.
“Làm sao ngăn được tình yêu với quê hương, đi trên đường tay trong tay đều nhịp bước.
Để còn nhớ tiếng nói cha ông, giặc vào đây sẽ bại vong, còn ghi dấu Bạch Đằng Giang cuộn sóng.
Để ngày sau nhớ hôm nay người Việt Nam tay cầm tay. Tình yêu nước đến bên nhau đứng chung đồng bào.
Tổ Quốc gọi ta Hoàng Sa Trường Sa, rồi sẽ đến lúc chúng ta giành lại.
Nổi sóng biển đông, con cháu Tiên Rồng.
Này người anh em, nắm tay cùng tôi !”

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | 1 Comment »

Tại sao là Miến Điện mà không phải Việt Nam?

Posted by Webmaster on June 1, 2012

Cô Huỳnh Thục Vy là một blogger được nhiều người biết

05:04:pm 31/05/12 | Tác giả: 

Đã gần hai tháng trôi qua nhưng dư âm của cuộc bầu cử Quốc hội bổ sung ở Miến Điện vẫn có sức lan tỏa lớn. Vẫn còn nhiều dè dặt, thậm chí là hoài nghi về những đổi thay chính trị chóng vánh ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không được quyền tin tưởng vào một tương lai mới, tốt đẹp hơn cho xứ sở vàng này.

Miến Điện thay đổi, Việt Nam thì chưa

Nhiều nguyên nhân của sự thay đổi được nói đến: 1/do tác động của Hoa Kỳ và phương Tây lên chính quyền Miến Điện vì họ không muốn Miến Điện với vị trí địa chính trị quan trọng, rơi vào tay Trung cộng; 2/do sức ép về sự nghèo khổ, lạc hậu và ngày càng phụ thuộc vào Trung Quốc; 3/do tinh thần dân tộc và lòng yêu nước của những người lãnh đạo Miến Điện trước hiện trạng đất nước bị cô lập với thế giới ; 4/do sự đấu tranh ngoan cường của nhân dân Miến Điện dưới biểu tượng Aung San Suu Kyi, cùng với tác động của các cuộc nổi dậy ở Ả Rập khiến Nhà cầm quyền nhận thấy sự cần thiết phải nới lỏng chính sách cai trị “bàn tay sắt” của mình nếu không muốn chịu chung số phận với những kẻ độc tài đã ra đi ở Ả Rập…

Có thể mức độ tác động của những nhân tố này lên sự cải cách chính trị ở Miến Điện là không giống nhau, nhưng thiển nghĩ nguyên nhân của vấn đề nằm trong mối quan hệ cộng hưởng tất cả các nhân tố này. Không phải là cái này hay cái kia mà là tất cả; vấn đề là nhấn tố nào đóng vai trò cốt yếu, thúc đẩy các nhân tố còn lại.

Với nguyên nhân đầu tiên, tức là vị tri chiến lược của Miến Điện đã giúp họ, ta có thể đặt câu hỏi là Việt Nam với bờ biển dài nhìn ra một vùng biển chiến lược không quan trọng trong con mắt người phương Tây và Mỹ sao? Nếu căn cứ vào nguyên nhân thứ hai, tức tình trạng nghèo khổ và bị cô lập, thì ta ngỡ ngàng tự hỏi: Bắc Triều Tiên không nghèo khổ và bị cô lập với thế giới ư? Về nguyên nhân thứ ba, nếu tập đoàn độc tài Miến Điện yêu nước thì sao lại khiến Miến Điện kiệt quệ như thế rồi mới đổi ý, tại sao mới đây họ vẫn đàn áp đẫm máu các cuộc biểu tình năm 2007; lâu nay họ vẫn cai trị bằng chính sách khắc nghiệt, tại sao bỗng nhiên trở nên đầy lương tri như thế? Và với nguyên nhân cuối cùng, ta có thể nhận thấy rằng, người Mỹ và phương Tây chỉ can thiệp vào những nơi mà tự nó đã có một phong trào vững mạnh và cũng chính sự phản kháng mạnh mẽ ấy của người dân Miến mới là điều gợi lên trong tâm trí những kẻ cầm quyền ý muốn thay đổi nhiều nhất, vì họ cảm thấy thực sự bất an về tương lai của mình. Với kiến thức hạn hẹp của mình, tôi nghĩ, đây mới là nguyên nhân nền tảng, là điều kiện tiên quyết, ảnh hưởng đến các nguyên nhân còn lại.

Miến Điện phản kháng mạnh mẽ, Việt Nam thì chưa

Từ cách nhìn nhận rằng một phong trào quần chúng phản kháng bền vững và mạnh mẽ là vô cùng quan trọng, nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi, và có lẽ cũng ám ảnh khá nhiều người. Tại sao ngay từ năm 1974 đã có những cuộc biểu tình lớn ở Miến Điện, và năm 1988 đã có nửa triệu người tham gia meeting nghe bà Aung San Suu Kyi đọc diễn văn? Tại sao năm 2007, hơn 20.000 người bao gồm các nhà sư và dân chúng Miến Điện đi biểu tình, còn Việt Nam vào năm 2011, số người đi biểu tình chỉ bằng 1/10 con số ấy vào lúc cao điểm (dù ở ta, chỉ là biểu tình phản đối Trung Quốc chứ không phải là biểu tình đòi tự do dân chủ-một đòi hỏi tiến bộ, quan trọng và cũng nhạy cảm hơn nhiều)?

Người Miến Điện không sợ hãi sao? Không, đã là con người không ai muốn mang sự an toàn và sinh mạng của mình ra thách đố, đặc biệt là thách đố những kẻ cai trị có vũ trang. Người Miến Điện cũng vậy. Bằng chứng là theo các phóng viên quốc tế có mặt tại Miến Điện, sau những tuyên bố cải cách của chính quyền, nhiều người dân còn rất dè dặt, có người còn không dám dừng lại nhìn ảnh Aung San và con gái quá lâu vì họ e ngại những sự “cởi trói” này là giả dối (kiểu như năm 1986 Nguyễn Văn Linh “cởi trói văn nghệ sĩ “).

Người Miến Điện dám dấn thân vì họ từng có kinh nghiệm với nền dân chủ ư? Đồng ý kinh nghiệm về một nền dân chủ là điều kiện thúc đẩy lòng kháo khát được sống tự do. Nhưng người dân bình thường rất dễ quên, trong một khoảng thời gian đủ dài bị cai trị quá khắt nghiệt, họ sẽ quên mất mình từng được hưởng điều gì; huống chi lớp người đã từng kinh qua nền dân chủ ở Miến Điện vào thời điểm năm 1988 đã già và những người hăng hái đấu tranh nhất trong cuộc nổi dậy 8888 lại là những người trẻ. Và một câu hỏi quan trọng được đặt ra ở đây là: người miền Nam Việt Nam không có kinh nghiệm với dân chủ sao?

Hay vì dân Miến Điện quá đói khổ và thiếu thốn mọi phương tiện khiến họ phải đấu tranh, còn ở Việt Nam dù sao vẫn còn có thể chịu đựng được? Chúng ta hãy nhớ lại, năm 1962 khi Ne Win thiết lập chế độ độc tài, thì đến năm 1974, tức là 12 năm sau, đã có những cuộc biểu tình phản kháng chế độ. Còn ở miền Bắc Việt Nam, từ năm 1954 trải qua cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu cùng thời kỳ tem phiếu bao cấp đói khổ cùng cực, cho đến năm 1986 là hơn ba mươi năm, thành thị và làng quê tan hoang nhưng không có cuộc phản kháng nào xảy ra cả. Ở miền Nam, từ năm 1975 đến 1986 trải qua thời kỳ bao cấp quằn quại cũng gần 12 năm nhưng mọi thứ vẫn im ắng. Bởi vậy, sự nghèo đói không thể là động lực giúp dân chúng vượt qua sợ hãi để đứng lên, nếu không muốn nói là nó có thể làm kiệt quệ tinh thần phản kháng.

Vậy thì tại sao Miến Điện có một phong trào phản kháng mạnh mẽ như thế, còn chúng ta thì không? Có lẽ nếu muốn đơn giản hóa vấn đề, ta chỉ cần quy kết cho vận mệnh mỗi dân tộc. Nhưng dù sao trước tiên chúng ta hãy tự cho mình cơ hội suy nghĩ một chút về vấn đề này.
Người Miến Điện giữ được nội lực, Người Việt Nam thì đã mất nội lực

Từ trước khi bà Aung San Suu Kyi về nước năm 1988, những cuộc biểu tình lớn đã nổ ra; nhưng không thể phủ nhận sự tham gia và lãnh đạo của bà đối với Liên Đoàn quốc gia vì Dân chủ đã làm phong trào đấu tranh dân chủ Miến Miến có thêm sức mạnh và sự gắn kết. Nhận định và đánh giá cao vai trò của bà-con gái một vị anh hùng dân tộc trong việc kết nối mọi thành phần đấu tranh, các trưởng lão dày dạn kinh nghiệm đã mời bà tham gia và trở thành người lãnh đạo Liên đoàn cũng như phong trào đối lập, dù trước đó bà chưa có kinh nghiệm chính trị nào. Tôi thật sự khâm phục những con người khả kính này, những con người đã đặt quyền lợi dân tộc lên trên cái tôi hão huyền để có được một người lãnh đạo có uy tín, một biểu tượng của phong trào-điều mà những người đối lập ở Việt Nam chưa có được. Bởi, như một người bạn mà tôi quý trọng đã nói rằng: “những người hoạt động ở Việt Nam có một tâm lý rất lạ: một mặt họ chống lại lãnh đạo (hiểu theo nghĩa lãnh tụ), mặt khác họ hành xử đầy tính lãnh tụ”. Vậy là ngay từ bước đầu tiên này chúng ta đã không thể sánh với người Miến Điện; còn chuyện thế nào là lãnh đạo, thế nào là lãnh tụ và vai trò của người lãnh đạo, tôi xin được nói trong một bài khác.

Có một người lãnh đạo nhiều uy tín là một điều quan trọng, nhưng sẽ là vô ích nếu người dân không hưởng ứng. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây, khi nói về sự lớn mạnh của phong trào phản kháng ở Miến Điện chính là cái NỘI LỰC của họ. Dù sợ hãi chế độ độc tài, người Miến Điện đã có được một thứ NỘI LỰC mà người Việt Nam không có. NỘI LỰC ấy nằm ở sức mạnh văn hóa.

Mặc dù dưới những năm cầm quyền của mình, Ne Win muốn học tập Trung Quốc, định hướng cho Miến Điện theo con đường XHCN. Nhưng nhìn chung Miến Điện không bị áp đặt một chủ thuyết nào lên toàn bộ hệ thống chính trị, xã hội, kinh tế. Chế độ cầm quyền ở đó là quân phiệt chứ không phải cộng sản như Việt Nam. Một chính thể độc tài không mang theo mình một chủ thuyết độc hại như chủ nghĩa cộng sản thì bản chất nó cũng gần giống với một nền quân chủ chuyên chế; nó có thể làm cho xã hội trì trệ và lạc hậu, nhân cách xuống cấp ở một mức độ nào đó nhưng ít ra nó không phá hủy triệt để những giá trị văn hóa truyền thống của xã hội, để thay vào đó là một loại văn hóa, loại mô hình xã hội bệnh hoạn, duy ý chí như trường hợp Việt Nam, Trung Quốc.

Ở Miến Điện, văn hóa, đạo đức và tôn giáo vẫn giữ được giá trị nội tại, đời sống văn hóa tinh thần của người dân vẫn nhân văn và thuần phác. Một nền luân lý Phật giáo đúng nghĩa đứng ở vị trí trung tâm trong đời sống tinh thần của họ. Như những nhà báo quốc tế ghi nhận thì, người dân Miến tuy sống nghèo khổ nhưng rất hiền lành, đa số họ thiền định mỗi ngày. Nghèo khổ và lạc hậu ở họ không đồng nghĩa với sự hèn nhát và sự xuống dốc về văn hóa và đạo đức. Chính vì giữ được sức mạnh tinh thần ấy, chính vì đứng trên cái trụ văn hóa nhân bản, trong đói khổ, đàn áp và sợ hãi, người dân Miến không ngừng phản kháng, đòi tự do, dân chủ.

Trái lại, dưới chế độ cộng sản Việt Nam, văn hóa, đạo đức và các truyền thống tôn giáo tốt đẹp đã gần như bị hủy hoại tận gốc rễ. Một xã hội hiện đại nửa mùa, một nền văn hóa mới theo kiểu Tây phương chưa xây dựng được (mà chỉ bắt chước người ta những thói xấu), còn cội nguồn văn hóa truyền thống thì đã biến thái thành những thứ quái dị. Những nhân đức hiền lành, chất phác, lòng yêu nước thiết tha biến thành những mánh mung, lừa đảo, vị kỷ. Một tôn giáo truyền thống từng góp phần to lớn xây dựng nên khí chất Việt Nam, bây giờ đã trở thành một thứ mê tín dị đoan. Đã mấy mươi năm sống dưới một chế độ độc tài hủy diệt văn hóa, bóp méo ý chí lành mạnh và làm thui chột năng lực tinh thần thì lúc đói khổ chúng ta chỉ lo miếng cơm, lúc sung túc chúng ta chỉ lo hưởng thụ. Mất cái gốc tinh thần (văn hóa, luân lý) chúng ta đang lâm vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng về ý chí và nhân cách. Cái gốc của mọi hành động là tinh thần, ý chí yếu đuối, tinh thần bạc nhược, thì chẳng thể làm những việc lớn lao (nếu không có những điều kiện đột biến làm đòn bẩy).

Vì thế, giáo dục dân trí thông qua những luận bàn nghiêm túc về văn hóa (kể cả văn hóa chính trị), đạo đức, xã hội, chính trị… sẽ là cực kỳ cần thiết để vực dậy cái nội lực đã hư hao ấy; để chính sự phục hồi này, nếu không tạo được một biến cố cho sự đổi thay thì nó cũng giúp cho một thể chế tiến bộ trong tương lai dễ vận hành hơn. Và như John Stuart Mill đã nói: “Một dân chúng có thể còn chưa sẵn sàng cho một thiết chế tốt đẹp, nhưng việc nhen nhóm lên lòng mong ước có được thiết chế ấy phải là phần việc cần thiết cho sự chuẩn bị”. Văn hóa suy đồi, tinh thần khiếp nhược chính là những thứ chúng ta phải chung tay từng giờ để tháo gỡ, hầu mang lại một nội lực mới cho dân tộc. Có nội lực ấy rồi, không những chúng ta có thể dễ dàng xóa bỏ chế độ độc tài, mà còn có thể tiến vào chế độ dân chủ tự do không chút trở ngại.

Sài Gòn, ngày 25 tháng 5 năm 2012

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: , | 1 Comment »

Phản cách mạng đã rõ ràng!

Posted by Webmaster on May 3, 2012

Dân Làm Báo – Lê Hiền Đức
Qua việc “tích cực”, “hăng hái” tham gia các vụ cưỡng chế, thu hồi đất đai đối với người dân, những lực lượng mang danh “Uỷ ban nhân dân”, “Công an nhân dân”, “Quân đội nhân dân”, “Viện kiểm sát nhân dân”, “Toà án nhân dân”… ở Việt Nam đã nghiền nát, phá sạch, đốt sạch chữ “nhân dân” trong cái tên của chúng.

Nhưng chúng chỉ thủ tiêu được chữ “nhân dân” trong cái tên chúng mang mà thôi còn nhân dân thì đời đời bất diệt. Chẳng kẻ nào có thể chống lại ý chí và nguyện vọng của nhân dân. Các vụ cưỡng chế, thu hồi đất đai ở Tiên Lãng và ở Văn Giang cho thấy tại Việt Nam, mâu thuẫn giữa người dân với kẻ rắp tâm ăn cướp đất đai, tài sản của họ đã lên tới đỉnh điểm, đã tới mức không thể dung hoà.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Viết Cho Tháng 4

Posted by Webmaster on April 28, 2012

Dân Làm Báo  –  Huỳnh Thục Vi

Tôi sinh trưởng sau năm 1975 và gia đình tôi không có liên quan gì nhiều đến cả hai phía trong cuộc chiến tranh Việt Nam vì thế mối tương quan tình cảm của tôi với những sự kiện lịch sử và hoàn cảnh chính trị xã hội trong cuộc chiến hầu như rất ít nếu không muốn nói là không có. Những gì ít ỏi mà tôi được hiểu biết về nó chỉ đơn thuần là kiến thức. Đứng trong vị thế đó, tôi tạm thời có thể yên tâm rằng lập trường của tôi, và những gì tôi nói ra sau đây sẽ được hiểu một cách thiện chí và không bị gán ghép hay chụp mũ. Tôi không sợ bị chụp mũ, nhưng thiết nghĩ điều đó cùng với những nguỵ biện không có lợi cho sự tiến bộ.
Gần đây, tôi tình cờ đọc được một nhận xét của tướng William Childs Westmoreland- Tư lệnh Bộ chỉ huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam- về tướng Võ Nguyên Giáp của quân đội Bắc Việt như sau: “Of course, he was a formidable adversary…. By his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a formidable adversary, but it does not make a military genius…”. Xin được tạm dịch là: “Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm….Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó không tạo nên một thiên tài quân sự….”  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Ngày 30 Tháng Tư

Posted by Webmaster on April 27, 2012

Nguyễn Thụy Long

30 Tháng 4 1975Một năm người có mười hai tháng,
Ta có năm dài một tháng tư.
                                Thanh Nam
“Loan Mắt Nhung” Nguyễn Thụy Long viết bài này năm 2005 , ông ta chưa bao giờ ra khỏi Việt Nam.
(ông sinh ngày 9 tháng 8 năm 1938 tại Hà Nội, mất ngày 03 tháng 9 năm 2009 tại Sài Gòn).
Lại sắp đến ngày 30 tháng Tư, trên đất nước tôi nhà cầm quyền phát động ì xèo kỷ niệm ngày “chiến thắng vĩ đại, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.” Từ cả tháng trước, ngày nào người ta cũng nhắc đến chiến thắng ấy của dân tộc, phỏng vấn những tướng lãnh chỉ huy trận đánh về chiến lược, chiến thuật, những chiến sĩ anh hùng, tất cả đều được đưa lên báo đài, cả những trang web bay đi khắp thế giới. Buổi sáng tôi dậy sớm nghe đài
nước ngoài, chương trình Việt ngữ, nhưng bị phá sóng nhiều quá, nghe câu được câu không. Cũng ngày ấy cộng đồng người Việt trên khắp thế giới làm kỷ niệm, nhưng gọi bằng nhiều cách khác nhau, Ngày Quốc Hận, Tháng 4 Đen hay gì đó còn tùy.Cũng ở trên đài Á Châu Tự Do tôi nghe cuộc phỏng vấn một đạo diễn trẻ người Việt Nam ở nước ngoài, làm một cuốn phim về ngày bại trận 30 tháng Tư lấy tên là ngày giỗ. Anh và các bạn anh thiếu thốn rất nhiều tư liệu về ngày hôm ấy, nhưng chắp vá và lấy kỷ niệm của những người
lớn chứng kiến vào thời ấy rồi cũng xong. Bởi tại ngày anh ra đi, rời Việt Nam anh còn quá trẻ, tuổi đâu khoảng 13 hay 14 chi đó, nhất là anh không có kinh nghiệm tham gia vào cuộc bại trận ấy.

Người đạo diễn thanh niên này còn có tham vọng làm cuốn phim khác nữa sau khi chế độ Việt Nam Cộng Hoà xụp đổ, về những trại tù khổ sai mà người ta gọi là trại cải tạo. Tôi hy vọng anh ta và nhóm của anh có tâm huyết thì cũng xong, có thể thành công. Việt Nam trong cuộc chiến vừa qua có rất nhiều tư liệu quý giá, tôi đã dược xem một cuốn phim do Mỹ sản
xuất lấy tên là Trời và Đất. Cuốn phim đã nói lên được thân phận Việt Nam giữa các thế lực, thân phận con người Việt Nam đáng thương.

Tôi là một người Việt Nam, sống và lớn lên, trưởng thành trong thời buổi ấy, thời buổi đau thương nhất của đất nước, nay lại sống suốt 29 năm trong chế độ, sắp sửa 30 năm, chưa một lần bị ngắt quãng, vì không ra nước ngoài, hay đi đâu xa khỏi Việt Nam. Tôi là dân bại trận ở lại Việt
Nam.

Tôi không có gì ca tụng về ngày 30 tháng Tư ấy, nhiều đau thương hơn thì có, gia đình tôi ly tán cũng vào ngày ấy. Đàn anh của tôi nhà văn Chu Tử, chủ nhiệm nhật báo SỐNG bị giết chết vì đạn pháo kích lúc 10 giờ sáng ngày 30 tháng Tư năm 1975, trên chiếc tầu di tản mới chạy thoát ra được đến cửa biển Cần Giờ.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Nhịp sống cộng đồng Boston/New England, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Thư viết cho con trai ngày ấy và chuyện bệnh viện bây giờ

Posted by Webmaster on April 25, 2012

Đàn Chim Việt – 03:59:pm 22/04/12 | Tác giả: Người Buôn Gió

LTS Đàn Chim Việ :  Liên tiếp trong những ngày qua, báo chí phản ánh nhiều trường hợp chết bất thường của các sản phụvà thai nhi tại nhiều bệnh viện trong cả nước. Thực ra chuyện này không phải bây giờ mới có nhưng người dân giờ đây đã phản ứng một cách mạnh mẽ trước cái chết tức tưởi của người thân, chứ không còn im lặng như trước kia.

Phản ứng của họ đã khiến dư luận và báo chí chú ý. Do đó, những cái chết thương tâm đó mới được cộng đồng trong và ngoài nước biết tới. Vẫn biết, nghề nào cũng có “tai nạn nghề nghiệp”, kể cả ngành Y. Nhưng điều đáng nói là, tai nạn ở đây phần nhiều không phải do chuyên môn mà do thái độ tắc trách, khinh thường sinh mạng con người, vòi vĩnh tiền bạc của các nhân viên y tế.

Bẩy năm trước đây, con trai của Người Buôn Gió cũng suýt chết trong một ca đỡ đẻ cẩu thả như vậy. Chúng tôi xin đăng lại bài viết của anh.

Con thân yêu của bố,

Con ở nhà ăn nhiều và ngủ ngoan chứ. Bố còn đang làm công trình dưới Hải Phòng. Mấy hôm nay mưa rất nhiều khiến công việc của bố bị đình chỉ, tối nay trời vẫn mưa khiến bố nhớ con đến cồn cào. Bố nhớ cái miệng cười tủm tỉm khi con tí mẹ no, nhớ ngẩn ngơ cả người con trai ạ!

Con trai của bố, con sinh ra khi bố đã 34 tuổi. Trong cái thời đại Hồ Chí Minh mà dọc đường vào thành phố có tấm băng rôn:

– Vẻ vang thay thời đại Hồ Chí Minh Vậy là con của bố được may mắn sinh ra trong một thời đại vẻ vang, mọi biên bản, đơn từ đều có dòng chữ đầy ắp hy vọng:

– Độc lập – Tự Do- Hạnh phúc

Rồi người ta còn tung hô dài dài câu – Xã hội công bằng, dân chủ văn minh

Lịch sử nước ta có nhiều thời đại. Sau này con sẽ được học về thời đại Hùng Vương, thời Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê… Nhưng những thời đại ấy, bố cũng chỉ học được từ sách giáo khoa như con sau này thôi. Vậy bố sẽ kể dần cho con nghe về thời đại mà con đã sinh ra, cũng là thời đại mà bố chứng kiến, sống và làm việc theo hiến pháp thời đại đó. Một thời đại mà nhà nước ta bảo rằng hào hùng, vinh quang và vẻ vang hơm mọi thời đại khác.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Chuyện Cao Như Đảng

Posted by Webmaster on March 26, 2012

Đinh Vũ Hoàng Nguyên vừa tạ thế hôm 23 tháng 3 và các bạn đã biết chưa ?  vào Blog “lão thầy bói già ” để đọc và biết thêm về nét trào phúng độc đáo của Đinh Vũ Hoàng Nguyên . 
Lời dẫn nhập của Thanh Ty
Lão Thầy bói già (bút danh) tức Đinh Vũ Hoàng Nguyên, nhà biếm văn đang sống ở Hà Nội.
Anh vừa mới chết đột ngột (đảng ta gọi là đột tử) vì bị xuất huyết bao tử, một bệnh rất dễ cứu chữa. Anh chàng Lía của mình cũng bị xuất huyết bao tử đen ngòm cả bồn cầu vì uống Úytky quá mạnh. Chở xuống bệnh viện, kẹp lại chổ bao tử bị vỡ, may lại, là về. Ít hôm là lành. Giờ này anh ta chỉ uống bia thôi. Vừa rồi cách đây một tháng, uống ở nhà mình, anh ta chơi luôn chục chai Heinekein, say lúy túy. Trên đường về, chạy quờ quạng, quẹt va vào xe khác, bị cảnh sát tóm gọn. May nhờ bà vợ ngồi bên lanh trí giả vờ vì đau tim nên cô cảnh sát trẻ chi ghi là “Hit and run” (tung xe bỏ chạy). Thật may. Nếu không thì ngữi thấy mùi bia thì, a lê hấp, còng tay, câu xe về đồn cảnh sát, nhốt người và xe chờ ngày ra toà. Mất bằng lái ba năm. Sau đó phải đi học lại luật và thi lại để lấy bằng lái mới. Hú hồn. Giờ đây, sau khi ra Tòa hôm 21/3 vừa rồi, chỉ nộp phạt tiền vài trăm đô thôi. Hú hốn!
Sở dĩ mình dài dòng về chuyện anh bạn Lía, giây cà ra giây muống, là vì có liên quan đến chuyện bệnh “xuất huyết bao tử” thì không thể “đột tử ” được.
Anh Nguyên lúc được đưa vào bệnh viện còn khoẻ mạnh bình thường, bạn bè đến thăm anh vẫn cười nói như không. Thằng cu Bũm con anh chỉ vừa gần một năm tuổi (?) bò quanh cha. Thế mà hôm sau, bệnh viện báo cho vợ anh ta hay là đã chết trong đêm. Anh ta còn rất trẻ, tuổi chưa đến 40.
Mình nghi là anh ta bị “Đảng (thịt) cho” ám sát anh.
Các bạn cứ vào Google gõ mấy chữ: “Lão thầy bói già” tức Blog của anh ta đọc thêm sẽ thấy cái sự nghi ngờ của tui cũng có cơ sở. Bây giờ cứ đọc trước cái chuyện ngắn ” Cao Như Đảng dưới đây đã nhé.

Chuyện Cao Như Đảng

Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như  Đảng.

Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay cả chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức.

Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã.

Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền.

Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó.Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”.

Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đảng đề: ĐẢNG THỊT CHÓ.Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ đảng, cho đỡ bị hiểu lầm!”.

Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, phản động, muốn đi tù à?”.

Cao Như Đảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà phản động?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một đảng lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đảng đối lập, thì toi!”.

Cao Như Đảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đảng!”.

Gã đành “dạ dạ…”.Sau bữa đấy, Cao Như Đảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ.

Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó!

Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Bất thình lình toàn dân biến thành chuột bạch và con nợ

Posted by Webmaster on March 19, 2012

Bộ trưởng Đinh La ThăngĐàn Chim Việt – 05:44:am 19/03/12 | Tác giả: Nguyễn Hữu Vinh

 Bộ trưởng Đinh La Thăng

Mấy tháng qua, cả xã hội đảo lộn chỉ bởi một tay Bộ trưởng thỉnh thoảng nổi cơn ngẫu hứng bất thình lình. Mà toàn là những cơn ngẫu hứng chẳng giống ai. Mình cứ nghĩ đi nghĩ lại tay Bộ trưởng Thăng này muốn có những thay đổi thật sự vì đất nước, vì người dân hay chỉ “nổ” cho cả thế giới biết mình là bộ trưởng và có quyền đưa cả đất nước làm chuột bạch thí nghiệm cho những cơn ngẫu hứng của mình.  đọc tiếp

Posted in Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Mời thưởng thức các ca khúc tiêu biểu của Nhạc Sĩ Hoài An

Posted by Webmaster on March 16, 2012

Nhạc sĩ Hoài An khi còn trẻ.Tiểu Yến – VNExpress

Chiều 15/3, nhạc sĩ Hoài An qua đời vì bệnh phổi, hưởng thọ 83 tuổi.

Chị Trâm, con gái nhạc sĩ đau buồn cho biết, vì tuổi cao sức yếu lại mắc thêm bệnh phổi nên sau một thời gian điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy TP HCM, nhạc sĩ Hoài An đã ra đi.

Nhạc sĩ Hoài An tên thật là Nguyễn Đắc Tịnh, sinh năm 1929. Trong nhiều năm gắn bó với niềm đam mê sáng tác âm nhạc, ông để lại nhiều ca khúc như: Tâm sự ngày xuân, Kỷ Niệm Nào Buồn , Trăng Về Thôn Dã, Tình Lúa Duyên Trăng, Thiên Duyên Tiền Định … Trong đó, ca khúc được nhiều người biết đến và yêu thích nhất là Câu chuyện đầu năm.

Từ khi ra đời, bài hát Câu chuyện đầu năm được nhiều thế hệ ca sĩ nổi tiếng yêu thích và thể hiện, nhất là trong các dịp đầu năm mới. Trong vài năm trở lại đây, ca sĩ Như Quỳnh ở hải ngoại (xem video) nổi tiếng với ca khúc này, còn trong nước bài hát được ca sĩ Hiền Thục làm mới theo phong cách dance.

Thi hài nhạc sĩ được quàn tại tư gia, số 56 Phạm Văn Hai, quận Tân Bình, TP HCM. Lễ động quan diễn ra vào 8h ngày 19/3, sau đó nhạc sĩ được an táng tại Nghĩa trang Đa Phước TP HCM.   Tiểu Yến.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Hữu Loan- thi nhân chở đá xây đời

Posted by Webmaster on March 16, 2012

Chân dung Hữu_LoanBlog Phanthehai – Phan Tất – Đăng ngày: 15-03-2012 – (Tưởng nhớ 2 năm ngày mất Hữu Loan)

← Nhà thơ Hữu Loan (1916 – 2010) – tên thật là Nguyễn Hữu Loan, đồng niên với nhà thơ Xuân Diệu. Ông quê ở làng Vân Hoàn, xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hoá. Hữu Loan từng học trường Đào Duy Từ (Thanh Hoá); đậu tú tài Tây ở Hà Nội (1938) cùng một khoá với nhà văn Nguyễn Đình Thi.

Xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, học giỏi, đậu đạt sớm nên người dân ở quê thường gọi ông là “Cậu tú Loan”. Hữu Loan sớm đến với phong trào yêu nước từ Mặt trận bình dân 1936. Cách mạng tháng Tám nổ ra, ông làm phó ban khởi nghĩa ở Nga Sơn. Sau Cách mạng tháng Tám ông là uỷ viên văn hoá trong Uỷ ban hành chính lâm thời của tỉnh Thanh Hoá, phụ trách các ty: Giáo dục, Thông tin, Thương chính và Công chính.

Kháng chiến chống Pháp bùng nổ, Hữu Loan gia nhập quân đội; ông từng làm chính trị viên tiểu đoàn thuộc đại đoàn 304 và chủ bút tờ báo: “Chiến sỹ” ở miền Trung. Trong thời gian 1955 – 1957, ông làm việc ở Báo Văn nghệ Hội nhà văn VN. Hữu Loan tham gia phong trào Nhân văn – Giai phẩm cùng thời với Phan Khôi, Trần Dần, Phùng Quán… Theo Hà Đình Cẩn: “Bước thăng trầm của Hữu Loan bắt đầu cuối năm 1957. Một đêm Hà Nội nhiều sương muối, buốt giá, ông và nhạc sỹ Văn Cao trắng đêm dạo quanh hồ Thiền Quang… Đến sáng thì Văn Cao tiễn ông ra bến xe về quê Nga Sơn kiếm kế sinh nhai”. Đó là thời kỳ sau Nhân văn – Giai phẩm bị dập tắt, bạn bè cùng thời với Hữu Loan tan tác nhiều phương, đổ nỗi buồn thi nhân thăm thẳm vào đâu, ông chưa hình dung ra. Riêng ông, ông chỉ biết “Đổ lên đá, và bám đá để sống”. “Hữu Loan trở thành người thợ khai thác đá, đen như sừng, chân tay sần sẹo, tua tủa râu tóc rễ tre, đi đứng, nói năng mạnh mẽ. Cặm cụi vật lộn với núi đá, cùng với người vợ tần tảo, nuôi 10 đứa con khôn lớn”.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Hãy đập nát ách nô lệ của Trung cộng đang quàng trên cổ 90 triệu dân VN!

Posted by Webmaster on March 15, 2012

Tháng Ba 15, 2012 by BÁO TỔ QUỐC

Chế độ cộng sản chính là ách nô lệ Trung cộng đang đặt lên cổ của chín mươi triệu đồng bào VN! Nhân dân VN, đảng viên cộng sản, hãy đứng dậy! Hãy cùng nhau phá tan chế độ cộng sản, đập nát ách nô lệ của Trung cộng để ra khỏi gông xiềng của bọn cướp nước và quân bán nước

“Thứ ba ngày 13 tháng 3, một ngày trước kỷ niệm 24 năm Hải chiến Trường Sa – Gạc Ma, báo lề đảng đưa tin “Sẽ đưa tiếng Hoa vào dạy tiểu học, THCS”.” (Dân Làm Báo). Ngay sau đó, một làn sóng phản đối từ công luận VN nổi lên. Ngày 14 tháng 3, cộng sản ra thông tư đính chính vấn đề áp đặt tiếng Hoa trong các trường học VN chỉ áp dụng cho đồng bào Việt gốc Hoa! Dù cộng sản đã đổi ý định, nhưng sự kiện âm mưu đưa tiếng Hoa vào dạy ở các trường học VN trên toàn quốc cho thấy rõ rệt:

1- Trung cộng đang là kẻ chính thức cai trị Việt Nam!

2- Đảng Việt gian cộng sản chỉ là bù nhìn tay sai của Trung cộng!  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

Cái Muỗng – Văn Quang

Posted by Webmaster on March 13, 2012

Văn Quang là Trung Tá QLVNCH ông có nhiều nhiều tác phẩm giá trị trước năm 1975 đặc biệt là chuyện “Chân Trời Tìm” đã được dựng thành phim với nữ tài tử Kim Vui và bài hát lãng mạng “Chân Trời Tím” trong phim này của Trần Thiện Thanh mà hầu hết chúng ta ai cũng biết.     Sau 1975 trong khi ông đang còn trong trại “cải tạo” thì vợ con ông vượt biên được.Chắc vì hoàn cảnh eo le sao đó ? Nên sau khi được thả về ông đã không đi theo diện HQ để đoàn với gia đình mà vẫn sống ở một vùng quê hẻo lánh thuôc tỉnh Phước Long với nghề viết báo.
     Bài viết này của ông đã tả lại những quãng đời đen tối trong trại CT, nhất là cho những ai đã trải qua địa ngục trần gian sẽ cảm nhận được hết ý của tác giả. Xin được giới thiệu cùng quý đọc giả.
                   VTT

Cái Muỗng  –  VĂN QUANG

Văn Quang - Chân Trời Tím
Tôi không nhớ rõ năm đó là năm thứ mấy chúng tôi “học tập cải tạo”, chỉ biết rằng khi ấy trong chúng tôi đã có những người “quen” với những ngày tháng cực khổ, dài lê thê trong những căn nhà giam được “xây dựng” bằng đủ thứ kiểu giữa những vùng rừng núi âm u miền Bắc. Ở Sơn La thì “trại” được làm trên những nhà tù từ thời xa xưa, trên những cái nền nhà lỗ chỗ, người ta dựng vách đất trộn rơm, mái lợp bằng các kiểu lá rừng, miễn sao che kín được khung trời.
Nơi này xưa kia, Pháp dùng để giam giữ tù chính trị, rồi một thời gian sau, VN giam những người tù Thái Lan và trong chiến tranh đã có khi người ta dùng làm “công binh xưởng” chế tạo lựu đạn. Vì thế nên thỉnh thoảng chúng tôi nhặt được vài cái vỏ lựu đạn ở đâu đó quanh khu vực này. Ở Vĩnh Phú thì nhà tranh vách đất, ngoại trừ một khu người ta gọi là khu “biệt kích” gồm vài căn nhà “xây dựng kiên cố” bằng gạch lợp tôn xi măng. Chúng tôi “được học tập cải tạo” trong dãy nhà này. Cũng nghe người ta nói lại là khu này trước kia dùng để giam giữ những người lính biệt kích đã từng nhảy dù ra Bắc rồi bị bắt giam ở những khu đặc biệt đó. Muốn vào khu này phải qua hai lần cổng có tường gạch bao quanh. Nhưng có lẽ khi giam giữ biệt kích thì khác, còn khi chúng tôi “được giam” ở đây có vẻ như “cởi mở” hơn vì những cánh cổng thường không đóng bao giờ. Họ để cho chúng tôi đi lao động hàng ngày cho khỏi
phải mở ra đóng  vào.
Ψ

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước, Văn | Leave a Comment »

Thư giãn Chủ Nhật: Bùi Chát

Posted by Webmaster on March 10, 2012

Thơ Bùi Chát11/03/2012
Thói
- Các ông cho chúng tôi được biết sự thật nhé!
- Các ông cho chúng tôi được ngủ với vợ/chồng chúng tôi nhé!
- Các ông cho chúng tôi được thở nhé!
- Các ông cho chúng tôi được bình đẳng trước pháp luật nhé!
- Các ông cho chúng tôi được suy nghĩ khác với các ông nhé!
- Các ông cho chúng tôi được chống tham nhũng nhé!
- Các ông cho chúng tôi được tự do ngôn luận nhé!
- Các ông cho chúng tôi được lập hội vỉa hè nhé!

đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước, Thơ | Tagged: | Leave a Comment »