Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England

Dân Tộc Việt Nam Tự Do – Quê Hương Việt Nam Trường Tồn

Archive for May, 2012

Lễ kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Việt Nam tại Quốc hội Hoa Kỳ

Posted by Webmaster on May 11, 2012

Posted in Người Việt - Nước Việt | Tagged: | Leave a Comment »

Vợ Tiến Sĩ Nguyễn Quốc Quân: Vì Sao Tôi Chấp Nhận Gian Nan

Posted by Webmaster on May 11, 2012

Ông Bà Nguyễn Quốc QuânTác giả : Ngô Mai Hương – (10 tháng 5, 2012)

(LTS: Tác giả Ngô Mai Hương là phu nhân của Tiến Sĩ Nguyễn Quốc Quân, nhà hoạt động dân chủ bất bạo động vừa bị nhà nước CSVN bắt ngày 17/4/2012 khi tới phi trường Tân Sơn Nhất và sẽ bị khởi tố vì “khủng bố.” TS Quân cũng vừa được 6 Dân Biểu Mỹ ký tên chung, kêu gọi CSVN trả tự do tức khắc cho Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân vì chủ trương hoạt động bất bạo động chứ không có gì bạo lực. Việt Báo trân trọng cảm ơn tác giả Ngô Mai Hương đã chia sẻ những cảm xúc trong bài tùy bút sau.)

Buổi sáng trời mưa bụi, tôi rời khỏi nhà một mình, tôi đi lại con đường tôi và anh Quân vẫn dẫn mẹ tôi đi bộ mỗi sáng. Trí còn ngủ, chắc Khoa cũng vậy, các con chưa biết bố bị bắt rồi. Tôi nhìn lên bầu trời đầy mây xám, tôi nhớ những cánh hoa sao cô đơn, quay tròn trên con đường dẫn vào ngôi trường Trưng Vương.

Tôi nhớ 37 năm về trước, sau ngày 30/4 tôi trở về lại nhà, bố tôi đã đi mất. Những đám khói từ đống quần áo lính ai đốt ngoài ngõ còn âm ỉ cháy, và cái hình ảnh người lính nằm chết bên vệ đường cứ vương vất mãi trong trí óc tôi. Tôi đã trốn vào một góc tối và khóc một mình. Sau này khi đã ra hải ngoại, có đêm tôi đã nằm mơ thấy lại cảnh ấy. Và lạ lùng trong giấc mơ tôi lại thấy bố tôi về. Bố tôi quàng vai tôi và nói: “Đừng khóc con, bố không sao đâu”. Thực sự tôi đang cần được nghe một câu nói tương tự. Tôi đang cần nghe chồng tôi nói câu đó, như anh đã nói với tôi nhiều lần trước khi đi: “Đừng sợ, đừng lo, anh không sao đâu”. Anh đâu biết rằng đêm qua cái cảm giác lo sợ lại tràn đến quật tôi ngã. Tôi cảm thấy đau toàn thân, tôi cuộn tròn trong bóng đêm cố nghĩ đến những điều anh đã dặn: “Nếu lỡ có gì xảy ra cho anh, nếu anh bị bắt, phải xa gia đình một thời gian, thì H phải coi đó là sự xa cách của không gian, của khoảng cách, anh vẫn luôn ở cạnh bên H”.

Thu Hương, cô em gái anh Quân lại gọi cho tôi và khóc. Thu Hương lo sợ cho anh và nghĩ dại. Không biết Thu Hương có trách tôi là đã không ngăn cản anh Quân không? Tôi làm sao giải thích cho Thu Hương hiểu được lòng tôi. Khi mình thương ai, mình muốn người đó làm được điều họ mong ước.

Mấy lần tôi cản anh, anh đã nói với tôi: “Anh sống đủ rồi, cho anh được đóng góp chính mình cho sự đổi thay của đất nước”. Mà đâu phải chỉ mình anh, còn những anh em khác nữa, và còn biết bao nhiêu người đang chịu tù đày trong nước. Còn chính tôi thì sao? Tôi có thật sự muốn đóng góp phần của mình không? Khi nhìn thấy người lính nằm chết bên vệ đường, tôi chỉ mới 15 tuổi. Lúc đó, tôi không làm được gì cả cho anh, nhưng bây giờ tôi có thể. Dù đóng góp ấy nhỏ bé so với những hy sinh của họ.

Mỗi buổi sáng, khi tôi đang loay hoay nấu ăn sáng cho mẹ tôi, thế nào cũng nghe anh Quân nói mấy câu: “Giờ này hai vợ chồng mình chắc đã đi bộ hết cánh đồng, rồi ghé qua nhà bác Ba, bác Bảy gì đó…”

Hoặc anh nói về cái cư xá sinh viên dành cho học sinh nghèo; mà anh dự định thực hiện khi đất nước có dân chủ. Những ước mơ của anh về cuộc sống tương lai của hai vợ chồng ở Long Xuyên, Rạch Giá… Những nơi tôi chưa từng sống qua, ngoại trừ một tháng ngồi tù vượt biên tại trại tù Tà Niên, Rạch Sỏi.

Năm năm dạy học tại Rạch Giá là khoảng thời gian in đậm nhất trong lòng anh. Khi chúng tôi mới cưới nhau, anh thường kể cho tôi nghe chuyện về thời gian đó, về học trò của anh.

Anh Quân không phải là người làm chính trị, và anh sẽ không bao giờ trở thành một người làm chính trị. Anh chỉ là một thầy giáo, một người thầy rất thương học trò. Anh rất ngại ngùng khi được khen tặng, và ngại nhất là phải đeo vòng hoa. Lần đón anh về năm 2007, nhiều người quí mến anh, đi đón, tặng hoa, đeo vòng hoa lên cổ cho anh là anh lại tìm cách tháo xuống ngay; tôi đứng bên cạnh cứ sợ anh làm buồn lòng họ. Vậy mà, anh đã làm tôi ngạc nhiên hôm anh dắt tôi đi dự buổi tiệc họp mặt của trường Kiên Thành. Hôm đó, các thầy cô giáo ai nấy đều được tặng một vòng hoa lan tím đeo trên cổ. Thoạt đầu, nhiều học trò các khoá sau, không nhận ra anh nên anh không có một vòng hoa nào cả. Anh gọi một anh học trò đến gần và nói: “Em cho thầy xin một vòng hoa, thầy là một thầy giáo”. Trước đôi mắt ngạc nhiên của tôi anh bảo: “ Học trò làm cho mình, không vì bất cứ lý do gì mà mình không đeo, lát nữa sau tiệc họ cũng vất hết, mà tội cho tấm lòng của học trò”.

Mặc dù luôn trấn an tôi, nhưng tôi thấy cung cách của anh giống như anh đang chuẩn bị cho một chuyến đi hơi lâu. Anh dặn dò tôi đủ thứ điều, người mà anh lo lắng quan tâm nhất lại chính là tôi. Thật ra, anh biết tánh hai cháu rất giống bố, với cái cứng cỏi và gan lì, cả ba bố con hay làm mẹ buồn; nhất là những gan lỳ và dại dột của những năm tuổi teen của các cháu. Lập gia đình với anh Quân, ngay từ lúc ban đầu chúng tôi đã gặp nhiều sóng gió. Tôi là một “daddys girl” rất thương bố. Ngày sắp rời VN, sắp gặp lại ông; tôi tự hứa với lòng rằng tôi sẽ không bao giờ cãi bố tôi, sẽ làm tất cả theo nguyện vọng của ông. Vậy mà rồi tôi thất hứa khi nhận lời cầu hôn của anh Quân. Bố mẹ tôi không bằng lòng anh, vì sợ lấy anh, tôi sẽ khổ, và cũng vì anh đến cùng lúc với một người khác có tương lai hơn. Những ngày ấy, chẳng biết tại sao Chicago trời cứ đầy mưa gió và sấm sét. Ngày nhận bó hoa đầu tiên anh tặng, là lúc San Francisco bị động đất lớn, tôi không thể nào liên lạc được với anh vì đường dây điện thoại bị gián đoạn. Rồi tiếp theo là những ngày buồn bã, đầy sóng gió trong gia đình do chuyện của chúng tôi. Sau này tôi có ghi lại trong một bài thơ viết tặng anh:

Vì em lỡ cãi mẹ lấy anh
Có bầu trời đầy sao chứng giám
Có chiều mưa và những ngày u ám
Nên đất trời biết mình yêu nhau.

Như đã nói ở trên, anh Quân là một thầy giáo và anh là một ông thầy rất nghiêm khắc. Khi về làm vợ anh cũng là lúc tôi chập chững bước vào đời. Những khó khăn trong công việc ở sở, khi đem chia sẻ với anh, lúc nào anh cũng ân cần, nhưng nghiêm trang bảo tôi: “Những khó khăn đó H phải tự vượt qua, nếu không H cũng sẽ gặp ở nơi khác”. Tánh anh không chiều chuộng, anh quí trọng những con người vượt khó, nên chờ đợi điều đó ngay cả đối vợ con mình. Có nhiều đêm tôi đã thầm oán trách anh và chỉ mong sao được chạy về với mẹ mình. Cho đến khi tôi trở thành một nhân viên danh dự của sở, cho đến khi tôi đứng vững trên đôi chân của mình tôi mới hiểu được bài học của anh đã cho tôi.

Năm 2007, anh ở tù chung với một em trai ở Tây Ninh. Em đã 22 tuổi mà không biết đọc. Khi trại giam đưa bản cáo trạng cho em ký, em mới thú nhận với anh là em mù chữ. Vậy là anh gỡ vôi trên tường làm phấn để dạy em học mỗi đêm trên bản luận tội của em. Có lúc em lười biếng, muốn trốn học, em làm bộ đọc thuộc làu làu câu: Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam… trên đầu trang giấy và xin được nghỉ sớm. Em tưởng là em có thể qua mắt được ông thầy của em; em đâu biết rằng ngày xưa thầy cũng đã từng ở ngôi thứ ba – nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò. Thầy chỉ cần bịt tay vào một vài chữ, rồi bắt em đọc chữ kế tiếp là cậu học trò ngớ mặt ra ngay, thế là em lại phải ngồi ngay ngắn lại để học.

Tánh anh Quân gan lì nhưng nhiều tình cảm. Một lần nghe một em bé Mỹ lai hát vọng cổ cũng làm anh ràn rụa nước mắt. Anh quan tâm nhiều đến giáo dục, đến lớp người trẻ. Những ngày ngồi tù ở Nguyễn Văn Cừ, nhìn những quản giáo trẻ đi lại ngoài hành lang, anh bảo với tôi là anh thấy rất thương họ. Anh ngồi tù bên trong nhưng thân phận của họ cũng chẳng khác gì anh. Anh mong những việc anh làm có thể phần nào đóng góp vào sự đổi thay của đất nước để chính những người công an này thấy được một cuộc sống tốt hơn cho chính bản thân họ và cho đồng bào họ.

Trước năm 2007, anh về VN để kiếm người phụ anh làm phần mềm dịch tự động từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Trong dịp này, anh đã dẫn cô bé gái, con học trò cũ của anh từ Rạch Giá lên Sài Gòn đi theo anh khắp nơi. Anh bảo: “Cháu 16 tuổi mà trông như một cô bé lọ lem, đen đủi, ốm yếu. Hễ mở miệng ra là lại nói về bác Hồ, anh dẫn cháu đi cho cháu làm quen với các anh chị sinh viên trên Sài Gòn, cho cháu nhìn thấy một thế giới khác”. Chính những tình cảm dạt dào của anh, chính con người rất thầy giáo trong anh, đã làm cho tôi có thể chấp nhận mọi gian nan để anh được làm tròn những điều anh mong ước.

Có người bảo rằng con người là sinh vật cô đơn nhất trên hành tinh này. Tôi đang một mình nhưng tôi không cô đơn, tôi biết tôi sẽ còn buồn, sẽ còn lo, nhưng tôi sẽ vượt qua được tất cả. Có lần anh Quân bảo tôi, ở trong tù có những lúc anh đã tìm cách nói chuyện với tôi, anh tin là thần giao cách cảm sẽ giúp anh làm được điều đó, và nhiều đêm anh đã dặn tôi từ rất xa là tôi hãy yên lòng, hãy an tâm.

Tôi không biết lúc này, anh có nghe được tôi nói hay không, nhưng tôi muốn đọc một text message mà Khoa gởi về cho mẹ. Anh về lại Sacto thăm con trước ngày đi, anh đã nói thật với con về chuyến đi của mình. Khoa kể lại cho mẹ nghe rằng: hai bố con đi ăn phở, rồi vì mãi dặn dò con, gọi phở ra mà anh chẳng ăn miếng nào. Tôi thầm đọc cho anh nghe những điều Khoa viết. Tôi muốn anh biết rằng con đã lớn, đã trưởng thành. Khoa viết những điều này cho mẹ sau hai ngày anh rời Mỹ: “Hi mom, I just wanted to say that I really respect and love both you and dad. I know that dad being away scares you, but you should know that I will always be there for you and try my hardest to make sure you have a comfortable life. I want our family to fulfill our dreams and live happily anh I know dad wanted too. Please, dont be afraid, I love you”.

Không biết bố đã nói gì với Khoa về ước mơ của bố, nhưng một lát nữa đây khi về đến nhà tôi sẽ phải báo tin cho các con tôi là công an Việt Nam đã giữ bố. Chắc Khoa, Trí sẽ buồn nhưng các cháu sẽ hiểu. Và nếu các cháu chia sẻ được những khó khăn với bố mẹ trong lúc này, các cháu cũng biết được những giá trị về trách nhiệm của bố mẹ đối với quê hương, đối với cội nguồn của mình.

Ngô Mai Hương

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại, Z đến A | Tagged: | Leave a Comment »

Những Chuyện Trong Ngày: Thứ năm, 10-5-2012

Posted by Webmaster on May 9, 2012

Xin bấm vào tựa bài để đọc trọn bài từ nguồn trích dẫn.

VOA Tiếng Việt  –  Hàng trăm công an dùng võ lực cưỡng chế đất ở Nam Định

Công an cưỡng chế nông dân xã Liên Minh, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định, 9/5/2012Hàng trăm công an ngày 9/5 sử dụng võ lực cưỡng chế hàng trăm nông dân xã Liên Minh huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định, trong vụ tịch thu đất cho dự án khu công nghiệp Bảo Minh.

Một nông dân không muốn nêu tên có mặt tại hiện trường thuật lại:

“6 giờ sáng hôm nay hơn 100 nông dân đứng giữ đất. Lực lượng cảnh sát khoảng 300, 400 người. Họ dồn chúng tôi ra khỏi đám ruộng ấy. Dân ném đất, ném cát. Còn lực lượng cảnh sát cứ dùng dùi cui đánh dân. Họ phá vỡ được hàng rào dân ra, xông vào bắt 5 người đàn ông, đánh họ hộc máu mũi máu mồm. Có hai phụ nữ nằm ngay lề đường, một cụ 70 tuổi bị đánh vào đầu nằm vật ra giữa đường. Mười lăm, hai mươi phút sau người ta mới gọi xe cấp cứu đưa đi. Tới 7 giờ, người ta giải tán hết chúng tôi về. Nếu đây là công trình an ninh quốc phòng hay trọng điểm của nhà nước thì chúng tôi hoàn toàn nhất trí. Đây là công trình của một công ty cổ phần. Giá đền bù đất cho chúng tôi quá rẻ, có 27 ngàn đồng/mét vuông suốt từ năm 2008 tới giờ. Bà con không đồng ý nên mới đứng lên để giữ đất. Chúng tôi đã kiến nghị lên huyện, lên tỉnh, người ta chả nghe. Lên tận văn phòng Trung ương đảng, người ta lại đưa về tỉnh, tỉnh đưa về huyện. Huyện cứ thế họ làm. Chúng tôi giờ chả biết làm sao. Chúng tôi sẽ phản đối tới cùng theo đúng chủ trương của pháp luật.”

Ψ

RFI Tiếng Việt  –  Giới blogger Việt Nam kiên quyết thực hiện quyền tự do thông tin

Trọng Nghĩa – Thứ tư 09 Tháng Năm 2012

Từ Tiên Lãng đến Văn Giang, và hiện nay là Nam Định, các vụ chính quyền Việt Nam dùng nhân viên công lực để trục xuất cư dân ra khỏi những vùng đất bị trưng thu càng lúc càng thu hút mối quan tâm của công luận. Trong một bản tin hôm nay, 09/05/2012, hãng thông tấn Pháp AFP đã ghi nhận vai trò càng lúc càng quan trọng của giới blogger Việt Nam trong việc đưa tin, bất chấp các biện pháp đe dọa và trấn áp của chính quyền.

Theo AFP, trên một đất nước mà báo chí truyền thống bị Nhà nước kiểm soát, internet đã mang lại cho giới blogger một phương tiện thông tin hữu hiệu, và họ ngày càng mạnh dạn và sáng tạo hơn trong công việc của mình.

Ψ

Đàn Chim Việt  –  Cách Hoa Kỳ nhìn về Việt Nam: Một thay đổi rõ nét

Nguyễn Đình Thắng – 03:54:pm 09/05/12

Nhân ngày Tự Do Báo Chí 3 tháng 5 vừa qua, Tổng Thống Obama nêu trường hợp của Blogger Điếu Càyđể báo động tình trạng đàn áp tự do báo chí và kêu gọi các chính quyền tôn trọng quyền tự do này.

Chúng ta không được qu ên những người… như Blogger Điếu Cày, mà việc bắt bớ năm 2008 trùng với cuộc trấn áp hàng loạt nhắm vào nền báo chí công dân ở Việt Nam”, TT Obama nói.

Chúng ta hoan hỉ về sự kiện này vì nó biểu lộ mối quan tâm của Hoa Kỳ không những đối với cá nhân Blogger Điếu Cày mà đối với chính sách bóp nghẹt tự do báo chí ở Việt Nam nói chung. Quả vậy, TT Obama nhắc đến Việt Nam như một trong các trường hợp nổi bật về vi phạm tự do báo chí trên thế giới, đồng hạng với các quốc gia Syria, Eritrea, Ecuador, Belarus, và Cuba.

Nếu chúng ta hiểu rằng mỗi bài phát biểu của Tổng Thống Hoa Kỳ đều có sự tham khảo, góp ý của nhiều cơ quan, phải qua nhiều vòng duyệt và chuẩn bởi nhiều giới chức hữu trách về chính sách, thì việc chọn Blogger Điếu Cày và Việt Nam làm điểm nhấn cho lời phát biểu không phải là một quyết định bâng quơ mà nó thể hiện sự đồng tâm trong nội bộ Hành Pháp Obama.

Đây là một bước ngoặt đáng kể về chính sách và mỗi người ký thỉnh nguyện thư đều có thể tự tin rằng mình đã góp phần cho thành quả ấy.

Tôi biết chắc điều này vì hai lẽ.

Thứ nhất, cách đây hơn hai năm, ngày 21 tháng Giêng năm 2010, khi Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton tuyên bố chính sách của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ về tự do internet, thì Việt Nam không thuộc các quốc gia mà Bộ Ngoại Giao đặc biệt quan tâm. Khi tôi hỏi về các bloggers bị bắt bớ và xử tù ở Việt Nam, Bà Ngoại Trưởng không biết, không chuẩn bị nên trả lời loanh quanh.

Điều này cho thấy rằng các thuộc cấp hữu trách đã không đặt nặng cuộc đàn áp các Bloggers đang diễn ra ở Việt Nam trong các bản phúc trình gởi cho Bà; Việt Nam đã không nằm trong trọng tâm về nhân quyền trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ.

Nhờ những cuộc vận động hậu trường liên tục của một số tổ chức, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ bắt đầu quan tâm hơn về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam, nhưng chính sách của họ vẫn rất dè dặt. Nhóm chủ trương nhân nhượng và bao che cho Việt Nam có vẻ mạnh thế hơn các giới chức thực sự quan tâm về nhân quyền.

Chính bởi vậy chúng ta cần và đã lên tiếng trực tiếp với Toà Bạch Ốc qua một chiến dịch thỉnh nguyện thư ồ ạt. Và chúng ta có thể kết luận, tiếng nói của chúng ta đã đến tai Tổng Thống Hoa Kỳ và đã tạo được sự quan tâm của cả Hành Pháp.

Lý do thứ hai để khẳng định điều này là: Nội dung thỉnh nguyện thư gởi TT Obama nêu đích danh Blogger Điếu Cày.

Với sự tự tin về thành quả đạt được này, tập thể người Việt ở Hoa Kỳ cần đẩy xa hơn nữa nỗ lực đòi hỏi nhân quyền cho Việt Nam.

Tôi đã viết loạt bài hướng dẫn để chúng ta từng bước một thực hiện điều này (trên machsong.org)

Các link liên quan:

http://gcepbd.ning.com/profiles/blogs/hillary-rodham-clintons

http://iipdigital.usembassy.gov/st/english/texttrans/2012/05/201205035037.html#axzz1uEmHUVbJ


(Tác giả gửi đăng trên Đàn Chim Việt)

Posted in Người Việt - Nước Việt, Những Chuyện Trong Ngày, Tác giả hải ngoại, Z đến A | Tagged: , | Leave a Comment »

Thư ngỏ của Câu lạc bộ Báo chí nước ngoài của Hoa Kỳ gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang

Posted by Webmaster on May 9, 2012

Kính thưa ngài:
Câu lạc bộ Báo chí nước ngoài của Hoa Kỳ, một tổ chức đã bảo vệ tự do báo chí và tự do ngôn luận hơn 70 năm qua, rất lấy làm đau buồn bởi tình trạng ngày càng gia tăng bóp nghẹt tự do, đặc biệt là đối với các bloggers ở đất nước của ngài.
Các ví dụ gần đây nhất của sự đàn áp truyền thông là bản cáo trạng đối với 3 nhà báo bị giam giữ trong nhà tù Việt Nam suốt nhiều tháng qua. Các cáo buộc đối với ông Nguyễn Văn HảiPhan Thanh Hải và bà Tạ Phong Tần liên quan đến tổng cộng 421 bài báo mà họ đã viết và đăng trên blog cá nhân, được cho là đã “phỉ báng nhà nước”. Cả ba người có thể phải lãnh án tù lên đến 20 năm nếu bị kết tội theo quy định của Điều 88, khoản 2 của Bộ luật hình sự Việt Nam với cáo buộc “tuyên truyền chống phá nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”
 Ông Nguyễn Văn HảiTheo tờ báo New York Times, ông Nguyễn Văn Hải, 60 tuổi, còn được gọi là Nguyễn Hoàng Hải, đã bị cầm tù từ năm 2008 về tội danh “trốn thuế”, trên thực tế thì sự “vi phạm” của ông là “viết về những vấn đề nhạy cảm của quyền con người, tham nhũng tại Việt Nam và chỉ trích tình trạng nhân quyền của Trung Quốc” ở trên blog chính trị mang tên Điếu Cày. Vào ngày dự kiến được trả tự do sau khi hoàn thành bản án 30 tháng tù về tội “trốn thuế” vào năm 2010, gia đình ông đã bị đánh thức bởi một cuộc đột kích của cảnh sát trước bình minh, và vợ của ông đã bị đánh đập bởi cảnh sát và nói rằng ông sẽ không được thả ra và chờ những cáo buộc mới. Tổ chức Ân xá quốc tế đã báo cáo rằng ông ta bị bệnh và đã mất sụt cân rất nhiều.
Phan Thanh Hải, 43 tuổi, bút danh Anh Ba Sài Gòn, đã bị bắt vào tháng 10 năm 2010 bằng lệnh tạm giam 4 tháng và đã bị giam giữ bắt Ông Phan Thanh Hải, bút danh Anh Ba Sài Gònkhông xét xử trong 18 tháng qua. Ông đã viết về các vấn đề chính trị nhạy cảm trên blog của ông, bao gồm tranh chấp với Trung Quốc về biên giới trên biển, một vụ bê bối liên quan đến nợ nần của một công ty đóng tàu của nhà nước, dự án khai thác bauxite nhiều tranh cãi và những nghiên cứu về trường hợp của những người bất đồng chính kiến nổi tiếng. Trớ trêu thay, ông cũng đã đăng một bài viết kêu gọi việc bãi bỏ Điều 88 vì ông tin rằng nó đã vi phạm Điều 69 của hiến pháp (đảm bảo quyền tự do ngôn luận) và Điều 53 tôn trọng các quyền của mọi công dân tham gia thảo luận các vấn đề của quốc gia và vùng miền.
Tạ Phong Tần, 44 tuổi, ghi chép những bất công xã hội và tố cáo tham nhũng trên blog của bà là Sự Thật và Công Lý. Bà bắt đầu sự nghiệp viết lách như là một nhà báo tự do, viết cho nhiều tờ báo chính thống ở Việt Nam và BBC Tiếng Việt. Bà đã lập trang blog vào tháng 10 năm 2006, viết về các vấn đề xã hội như sự ngược đãi trẻ em, tham nhũng trong guồng máy, bất công trong thuế phí, tịch thu đất đai bất hợp pháp bởi các quan chức địa phương, cũng như sự lạm dụng quyền lực lan tràn bởi công an tại Việt Nam. Là một nữ công an trước đây, bà bị bắt vào ngày 05 tháng 9 năm 2011.

 Bà Tạ Phong TầnTại tất cả các quốc gia tân tiến, các nhà báo có nhiều chức năng quan trọng, trong đó góp phần nâng cao dân trí để người dân có thể tham gia hiệu quả vào các thảo luận của các vấn đề của đất nước, như được ghi rõ trong Điều 53 của Hiến pháp. Một vai trò quan trọng khác của nhà báo là điều tra đã phát hiện ra tham nhũng để các sai trái có thể bị truy tố. Ví dụ, Nguyễn Văn Khương, bút hiệu Hoàng Khương, đã vạch trần tình trạng tham nhũng của cảnh sát giao thông tham nhũng trong phóng sự điều tra của ông cho Báo Tuổi Trẻ. Đây cũng là một thể hiện đầy tính nhạo báng khi phóng sự của ông về nhân viên cảnh sát nhận hối lộ để bỏ qua hành vi vi phạm giao thông lại dẫn đến việc ông bị bắt giam vào ngày 02 tháng 01, 2012, để điều tra ông về hành vi hối lộ cảnh sát.
 Thưa ngài, thật là kinh ngạc khi tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) đã xếp Việt Nam vào hạng 172 trong 179 nước được khảo sát về Chỉ số Tự do báo chí hàng năm. Chỉ có bảy quốc gia đã được báo cáo là đàn áp truyền thông hơn so với Việt Nam. Theo RSF, hiện Việt Nam bỏ tù 5 nhà báo và 18 blogger.
Những thành viên của Ủy Ban Tự Do cho Báo Chí của Câu lạc bộ Báo chí Nước ngoài kêu gọi ngài trả tự do ngay lập tức cho các nhà báo, các blogger và thực hiện ngay các bước có thể để bảo vệ quyền tự do phát biểu, đảm bảo bởi Điều 69 của Hiến pháp của nước Việt Nam và Điều 19 của  Bản Tuyên ngôn Nhân quyền.
Trân trọng,

Susan R. Schorr
Larry Martz
Ủy ban Tự do Báo chí
Gửi đến:

Chủ tịch Trương Tấn Sang

Văn phòng Chủ tịch
1 Hoàng Hoa Thám
Hà Nội
Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Fax: (011.84.4) 823,1872
cc:
H.E. Nguyễn Tấn Dũng
Thủ tướng Chính phủ
Văn phòng của Thủ tướng Chính phủ
1 Bách Thảo
Hà Nội
Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
H.E. Nguyễn Quốc Cường
Đại sứ Việt Nam tại U.S.A.
Đại sứ quán nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam
1233 20th Street, NW (Suite 400)
Washington, DC 20036
Fax: (202) 861.0917
Đại sứ Lê Hoài Trung
Đại diện thường trực
Công cán thường trực của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc
866 United Nations Plaza, Suite 435
New York, NY 10017
Fax: (212) 644.5732
H.E. David B. Shear
Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam
Đại sứ quán Hoa Kỳ
7 Láng Hạ
Quận Ba Đình
Hà Nội
Việt Nam
Fax: (011.84.4) 38.50.50.10
Maria Otero
Trợ lý ngoại giao cho Dân Chủ và Quan hệ quốc tế
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ
2201 C Street, N.W.
Washington, DC 20520
*
Dân Làm Báo lược dịch
http://danlambaovn.blogspot.com/
*

Nguyên văn tiếng Anh:

H.E. Truong Tan Sang
President
Office of the President
1 Hoang Hoa Tham
Hanoi
Socialist Republic of Vietnam
Fax: (011.84.4) 823.1872
Your Excellency:
The Overseas Press Club of America, which has defended press freedom and freedom of expression for more than 70 years, is greatly saddened by your country’s growing reputation for suppression of this freedom, particularly in regard to the bloggers in your country.
The most recent examples of your country’s oppression of the media were the charges brought against three journalists who have already been incarcerated in Vietnam’s jails for several months. The charges against Nguyen Van Hai, PhanThanhHai and Ta Phong Tan involve a total of 421 articles that they wrote and posted on their blogs, which are said to have “denigrated the state.” All three could face jail terms of up to 20 years if convicted of the charges, brought under Article 88.2 of the Vietnamese Criminal Code, which addresses “spreading propaganda against the Socialist Republic of Vietnam.”
According to The New York Times, Nguyen Van Hai, 60, also known as Nguyen Hoang Hai, has been imprisoned since 2008 on the trumped-up charge of property tax evasion when his real “offense” was “writing on sensitive human rights and corruption issues in Vietnam and criticizing China’s human rights record” in his political blog Dieu Cay (Peasant’s Pipe). On the day of his scheduled release following completion of his 30-month sentence on the tax evasion charge in 2010, his family was awakened by a pre-dawn police raid, and his wife was beaten by police and told that he would not be released pending new charges. Amnesty International has reported that he is ill and has lost a lot of weight.
Phan Thanh Hai, 43, who wrote under the pen name, Anh Ba Saigon (Saigon Brother Three), was arrested in October 2010 under a provisional four-month arrest order and held without charge for the past 18 months. He had reported on politically sensitive issues on his blog, including a dispute with China over maritime boundaries, a scandal involving a debt-laden state-owned shipbuilder, a controversial bauxite project and case studies of famous dissidents. Ironically, he also posted an article calling for the repeal of Article 88, believing it to violate Article 69 of your country’s Constitution (which guarantees freedom of expression) and Article 53 which enshrines the right of all citizens to participate in the discussion of problems of the country and region.
Ta Phong Tan, 44, documented social injustice and denounced corruption on her blog, Congly&Suthat (Justice and Truth). She began her writing career as a freelance journalist, writing for many mainstream newspapers in Vietnam and the BBC’s Vietnamese service. She founded her blog in November, 2006, writing about social issues such as the mistreatment of children, official corruption, unfair taxation, illegal land confiscations by local officials, as well as the widespread abuse of power by the police in Vietnam. A former policewoman, she was arrested on September 5, 2011.
In every modern country, journalists have many critical functions, which include helping to educate a country’s populace so that they can participate effectively in the discussions of problems of the country, as described in Article 53 of your Constitution. Another important role is that of the investigative journalist who uncovers corruption so that the wrongdoers can be prosecuted. For example, Nguyen Van Khuong, who writes as Hoang Khuong, exposed traffic police corruption in his investigative reporting for the newspaper, TuoiTre. It is an exercise in cynicism that his stories about police officers who take bribes to ignore traffic violations resulted in his own arrest on January 2, 2012, so that he could be investigated for bribing police officers.
Your Excellency, it is shocking that Reporters Without Borders (RSF) ranks Vietnam 172nd of the 179 countries surveyed in its annual Press Freedom Index. Only seven countries were reported to be more repressive of the media than Vietnam. According to RSF, currently resident in Vietnam’s jails are five journalists and 18 bloggers.
The members of the Overseas Press Club of America’s Freedom of the Press Committee urge you to free these journalists and bloggers immediately and to take all possible steps to protect freedom of expression, guaranteed both by Article 69 of your Constitution and by Article 19 of the Universal Declaration of Human Rights.
Respectfully yours,
Susan R. Schorr
Larry Martz
Freedom of the Press Committee
cc:
H.E. Nguyen Tan Dung
Prime Minister
Office of the Prime Minister
1 Bach Thao
Hanoi
Socialist Republic of Vietnam
H.E. Nguyen Quoc Cuong
Ambassador of Vietnam to the U.S.A.
Embassy of the Socialist Republic of Vietnam
1233 20th Street, NW (Suite 400)
Washington, DC 20036
Fax: (202) 861.0917
Ambassador Le Hoai Trung
Permanent Representative
Permanent Mission of the Socialist Republic of Vietnam to the United Nations
866 United Nations Plaza, Suite 435
New York, NY 10017
Fax: (212) 644.5732
H.E. David B. Shear
U.S. Ambassador to Vietnam
Embassy of the United States of America
7 Lang Ha
Ba Dinh District
Hanoi
Vietnam
Fax: (011.84.4) 38.50.50.10
Maria Otero
Under Secretary of State for Democracy and Global Affairs
U.S. Department of State
2201 C Street, N.W.
Washington, DC 20520

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại, Z đến A | Tagged: | Leave a Comment »

Hệ lụy của một nền văn hóa toàn trị

Posted by Webmaster on May 9, 2012

 

Nguyên Thạch (Danlambao) – Hơn 60 năm cho miền Bắc, 37 năm cho cả nước, một chuỗi thời gian khá dài nếu đem so với tuổi đời của con người. Dòng thời gian này đã chứng minh cũng như cống hiến cho phần lớn trong chúng ta những nét nhìn, những cảm nhận thực tiễn về một Việt Nam trong bức tranh toàn diện của nó.
Bức tranh này hàm chứa nhiều chi tiết và nội dung rộng lớn như: Kinh tế, quốc phòng, sự vẹn toàn lãnh thổ, chính trị, xã hội, dân sinh, y tế, môi trường… mà phạm vi bài viết không thể đề cập một cách chi li. Người viết mong cùng quí vị độc giả, bất luận là nông dân, công nhân, học sinh sinh viên, đảng viên, doanh nhân hay trí thức… Chúng ta hãy cùng nhau bàn luận hầu đi đến kết luận về nền văn hóa độc đạo, mụ mị, gian dối, bóp méo sự thật hầu phục vụ cho những ý đồ… cùng nhiều bi hệ lụy của vấn đề đã đang và sẽ biến chúng ta là những nạn nhân thê thảm dưới một thể chế độc tài.
Ông Hồ, người của mọi nguyên nhân đã chỉ thị và sự đáp ứng là nhiều băng rôn trưng khắp “Vì lợi ích mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”. Ý tưởng này, đối với hàng dân dã thì cho rằng cây thì trồng là đúng nhưng người mà cũng trồng ư?. Còn đối với lớp trí thức thì đã thấy được cái ghê gớm của một thứ chủ nghĩa tuy hoang tưởng nhưng có đầy tham vọng với chủ đích biến đỏ toàn thể xã hội. Yếu tố con người, với họ thì cũng như cây, cây tốt (theo tiêu chí của cs) thì chăm bón cho sinh sôi nảy nở đơm bông XHCN, kết trái CNXH, cây xấu èo uột thì phải bứng nhổ vứt đi.
Một thứ giáo dục mà ngay cả những trẻ thơ lớp mẫu giáo, lớp một, lớp hai cũng bị ép phải noi gương và yêu thương Bác Hồ!. Một thứ giáo dục thay vì phải “Tiên học lễ, hậu học văn”, dạy về công dân giáo dục thì “2 viên đạn bắn chết 2 kẻ thù, 5 viên đạn thì giết được bao nhiêu kẻ thù?!
Một thứ văn hóa con tố cha, vợ tố chồng, hàng xóm nghi kỵ tố giác lẫn nhau qua “Cải cách ruộng đất” đã là một trái bom với sức tàn phá khốc liệt, đã hủy hoại nền đạo lý tốt đẹp có từ ngàn đời mà hệ lụy của nó như là một di sản tồi tệ kéo mãi cho tới ngày hôm nay. Ngay như Trường Chinh khi đương chức là những thủ lãnh số một số hai của chế độ cũng phải buột miệng chửi bới thóa mạ và xưng hô mày tao với chính cha mẹ ruột của mình.
Một thứ văn hóa mà cũng trong “Cải cách ruộng đất” đã đào tận gốc bốc tận rễ, không ngần ngại khởi phát súng đầu tiên vào đầu một phụ nữ, bà Nguyễn Thị Năm, người đã từng là ân nhân che chở nuôi dưỡng Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ…
Một thứ văn hóa đã triệt tiêu con người vói tình yêu, với nhân bản như “Nhân Văn Giai Phẩm” đã hãm hại biết bao người thiện như Phùng Quán, Trần Dần, Hữu Loan…
Một nền văn hóa đã gây chia rẽ và kích động hận thù giữa giai cấp công nông với các thành phần khác trong xã hội. Tạo bất ổn lo âu cho mọi người khiến ai cũng nơm nớp lo sợ với đầy mặc cảm không biết rằng mình, gia đình con cháu mình có phải là những tội phạm của chế độ mỗi khi ta thán hoặc nói lên nếp suy tư chân thật của chính mình.
Trải qua dòng thời gian ngột ngạt khó thở, người dân bình thường đã là thế nhưng với tuổi trẻ học sinh sinh viên cũng không thể tránh khỏi sự nhồi nhét, cưỡng bức tư tưởng qua các chính sách giáo dục dưới mái trường xã hội chủ nghĩa để rồi phải kéo dài những chuỗi ngày đau đớn căm hận khi biết mình đã bị lừa. Nhưng tiếc thay, sự nhận thức và những phản ứng ấy hãy còn bị giới hạn trong một con số khiêm nhường!. Còn lại, đại đa số vẫn nằm trong trạng thái phân vân hoặc mê muội bởi đã bị nhồi sọ quá lâu, không dễ gì mà trong một sớm một chiều có thể tẩy sạch.
Từ sự cầm nắm được tỉ lệ nhận thức đó trong giới trẻ, ta mới thấy quí hóa và trân trọng những tâm hồn tươi sáng can đảm như Huỳnh Thục Vy, Trịnh Kim Tiến, Như Quỳnh (Mẹ Nấm), Nguyễn Tiến Trung… Họ là những mầm non cho tương lai của Tổ quốc, họ là những vườn hoa đẹp trên mọi nẻo đường, những gương anh thư kiên cường cho thế hệ, hoặc lớn tuổi hơn nữa: Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Bùi Thị Minh Hằng, Phương Bích, Phan Thanh Hải, Tạ Phong Tần… và nhiều nữa. Họ rất xứng đáng là những người lãnh đạo đất nước trong tương lai khi quê hương không còn cộng sản.
Ai cũng biết rằng tuổi trẻ là rường cột của quốc gia bởi thế chúng ta sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy thế hệ của đất nước đã hay còn đang sa lầy trong nhận thức lệch lạc, yếm thế, ích kỷ, cầu an, thờ ơ trước tiền đồ của dân tộc. Họ chưa thấy rằng đảng đã cố tình đào tạo ra những lớp người như vậy, không gì hả hê cho bằng khi thấy dưới tầm quyền lực của mình là một đám ngu dân hèn mạt cúi đầu chỉ biết vâng dạ… và chỉ có những người u tối thì họ mới dễ cai trị với mục đích là thực hiện những gì họ muốn mà không gặp sự phản đối nào. Không có sự sung sướng và an tâm nào bằng khi nhà cầm quyền không phải đối mặt với sự chống đối hoặc tố giác những việc làm sai trái của họ.
Sự đánh giá về tuổi trẻ trong hoàn cảnh thực tế ở Việt Nam của người viết, có thể sẽ gây nhiều phản ứng, tác giả sẽ chấp nhận những phản ứng nông nổi nhất thời đó để là một mũi chích tê điếng khiến họ phải tỉnh thức mà vươn lên, để trở thành những tinh hoa cho Việt tộc còn hơn là trông thấy họ trong lớp ngủ vùi bởi sự đầu độc quá tinh vi và lâu dài của đảng.
Tuy trong một hoàn cảnh bi đát như thế, may mắn thay xã hội và đất nước vẫn còn những lớp người đi trước, những nhân tố đã dạn dày kinh nghiệm trong cuộc sống cũng như trong nhận thức mà chỉ bảo, khuyên nhủ cùng dẫn dắt… Bằng không xã hội Việt Nam sẽ là một địa ngục trần gian đầy dẫy tàn ác và phi lý…
Có thể hôm qua, ngày nay tuổi trẻ chưa nhận thức và trân quí những tinh hoa cố bám đất mà góp ý của lớp người đi trước nhưng hy vọng rằng ngày mai khi trưởng thành cùng với tai nghe mắt thấy bao điều thực tế, họ sẽ thay đổi tư duy mà cảm thông cũng như tri ân những ân nhân đã luống tuổi và qua đời.
Cuộc đấu tranh cho một Việt Nam Tự Do Dân Chủ Nhân Bản và phú cường rất cần sự đóng góp của mọi thành phần trong xã hội nhưng quan trọng hơn, vẫn là sự dìu dắt của những bậc trưởng thượng, những con người am hiểu sáng suốt, không cục bộ, không cực đoan, những con người đã chín chắn trong nhận thức cũng như trong hành động. Người xưa đã dạy “Không thầy, đố mày làm nên”.
Một nền văn hóa mang tính chuyên chế và toàn diện bao trùm xã hội, hơn 700 báo đài, loa phát thanh bủa giăng khắp hang cùng ngõ tận tựa như thời “công xã tập trung” và kết quả của nó vô cùng thảm khốc, góp phần đưa đến một Việt Nam hôm nay khiến mọi người phải lắc đầu chán ngán.
Thực thể hình ảnh trên, như nhiều người đã biết, đạo lý suy đồi gần như toàn diện, tham nhũng bất trị, tội ác, nhũng nhiễu lan tràn tham lam nông nỗi, đánh mất cả lương tâm và trách nhiệm… Sự thể bi đát này, nếu không kịp thời chấn chỉnh bằng cách vùng dậy đấu tranh thì đất nước và xã hội sẽ chìm vào trong sự vô vọng trong một ngày không xa.
Tất cả hãy can đảm để nhìn vào sự thật rằng đất nước, đồng bào của chúng ta đã sống và chịu đựng biết bao bất công oan nghiệt cũng như đang sa lầy vào vòng tụt hậu và nô lệ để có những hành động thực tế cần thiết và thỏa đáng.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Z đến A | Tagged: | Leave a Comment »

Những Chuyện Trong Ngày: Thứ tư, 9-5-2012

Posted by Webmaster on May 9, 2012

Xin bấm vào tựa bài để đọc trọn bài từ nguồn trích dẫn.

VOA Tiếng Việt  –  6 dân biểu Mỹ kêu gọi tự do cho nhà hoạt động Nguyễn Quốc Quân

Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân bị bắt giam ngày 17/4 vừa qua khi ông vừa tới phi trường Tân Sơn NhấtTrà Mi-VOA | Washington DC – Thứ Hai, 07 tháng 5 2012.

Trong thư gửi tới Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton các dân biểu Mỹ bày tỏ quan ngại sâu sắc trước việc nhà hoạt động người Mỹ gốc Việt, tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, bị bắt giam ngày 17/4 vừa qua khi ông vừa tới phi trường Tân Sơn Nhất, cáo buộc ông về Việt Nam để thực hiện âm mưu khủng bố nhân ngày 30/4 năm nay.

6 dân biểu Mỹ nói họ vô cùng lo ngại khi tiến sĩ Quân bị Việt Nam cáo buộc tội ‘khủng bố’ vì các tài liệu huấn luyện khả năng lãnh đạo và đấu tranh bất bạo động trong máy tính xách tay của ông.

Lá thư viết rằng việc Hà Nội tiếp tục tăng cường đàn áp những người hoạt động ôn hòa trong khi muốn gia tăng quan hệ kinh tế, an ninh với Hoa Kỳ là điều không thể chấp nhận và vụ việc của ông Quân là một bằng chứng mới nhất về việc lạm dụng các điều luật mơ hồ về an ninh quốc gia để giam giữ những ai tranh đấu đòi quyền tự do tôn giáo và chính trị cho người dân Việt Nam một cách ôn hòa.

6 dân biểu đồng ký tên trong thư bao gồm Daniel Lungren, Loretta Sanchez, Zoe Lofgren, Brad Sherman, Ed Royce, và Frank Wolf kêu gọi Bộ Ngoại giao Mỹ thúc đẩy chính quyền Hà Nội phóng thích ngay lập tức tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân.

Tháng rồi, Việt Nam thông báo bắt tạm giam 4 tháng và khởi tố ông Quân về tội ‘Khủng bố nhằm chống lại chính quyền nhân dân’, theo điều 84 Bộ luật Hình sự.

Bà Mai Hương, vợ tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân, cho VOA Việt ngữ biết:

“Bên Tổng lãnh sự sau 12 ngày đã vào gặp anh Quân trong trại tù. Theo luật Việt Nam, một tháng họ cho gặp một lần. Lần đó xảy ra vào cuối tháng tư. Cho nên chắc tới cuối tháng 5 mới được thăm gặp lại. Anh Quân về đó, không mang gì cả. Tất cả những việc anh làm là đấu tranh ôn hòa. Họ không có quyền đối xử với một công dân Mỹ như vậy. Đấu tranh ôn hòa không thể gọi là khủng bố. Ngay chính lá thư của các dân biểu gửi lên Bộ trưởng Ngoại giao cũng nói rõ không thể gọi là tội danh ‘khủng bố’.

Tiến sĩ Quân từng bị Hà Nội bắt giam nửa năm về tội phân phát tài liệu về đấu tranh bất bạo động trong chuyến về nước hồi năm 2007.

Dưới áp lực của Hoa Kỳ, Việt Nam đã trả tự do và trục xuất ông vào năm 2008.

Ψ

RFI Tiếng Việt  –  Tây Nguyên: Thêm một số người bị bắt vì hoạt động « chống phá chính quyền »

Thanh Phương – Thứ tư 09 Tháng Năm 2012

Theo tin từ báo chí trong nước, hôm qua, 08/05/2012, công an tỉnh Gia Lai, phối hợp với lực lượng cảnh sát cơ động Bộ Công an, đã bắt giữ một số người ở ba làng thuộc tỉnh Gia Lai, vì họ bị cáo buộc có « hoạt động chống phá chính quyền ». Cụ thể họ bị xem là “ lợi dụng tà đạo Hà Mòn để hoạt động Fulro”, chống phá chính quyền.

 Theo cơ quan điều tra, người cầm đầu nhóm này khai nhận đã “tuyên truyền kêu gọi dân 3 làng tham gia hoạt động Fulro, lập Nhà nước riêng cho người Tây Nguyên do Ksor Kok làm tổng thống”. Ksor Kok là một trong những người sáng lập tổ chức Montagnard Foundation, được coi như là tổ chức Fulro lưu vong, tại Hoa Kỳ.
Ψ

Dân Làm Báo  –  Trịnh Kim Tiến sẽ tự mình tố tụng thay vì mời luật sư

Phiên tòa phúc thẩm vụ án công an giết người: Trịnh Kim Tiến sẽ tự mình tố tụng thay vì mời luật sư

Mẹ Nấm – “Chị có về được không?” – Kim Tiến đã hỏi tôi như thế ngay khi bạn ấy nhận được thông báo của tòa án về phiên tòa phúc thẩm vụ việc trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng vào ngày 14/05/2012 sắp tới.
Vậy là thêm một lần nữa, tôi lỗi hẹn với Tiến. Để những người quan tâm đến vụ việc của gia đình ông Trịnh Xuân Tùng có thêm thông tin về phiên phúc thẩm sắp diễn ra, xin gửi đến mọi người, cuộc trò chuyện ngắn với bạn Trịnh Kim Tiến.

Posted in Những Chuyện Trong Ngày | Tagged: | Leave a Comment »

Nguyện cầu Linh Hồn Ông Trần Đình Trường Sớm Hưởng Nhan THÁNH CHÚA

Posted by Webmaster on May 8, 2012

PHÂN ƯU

Nhận được tin buồn:

Ông TRẦN ĐÌNH TRƯỜNG

Gíam Đốc Khánh Sạn Carter tại Thành Phố New York

Đã từng đưa hằng ngàn người Việt Nam tị nạn cộng sản đến bến bờ tự do
Đã nhiều lần đóng góp vào quỹ yểm trợ Thương Phế Binh QLVNCH
Đã tích cực tham gia các công tác xã hội của Người Việt Quôc Gia Tị Nạn cộng sản
Đã từng giúp Đồng Hương Việt Nam
khắp thế giới về Thành Phố New York sinh hoạt được nghỉ tại khách sạn Carter miễn phí.



Đã từ giã Gia Đình, Quyến thuộc,

Bạn bè và Đồng Hương Việt Nam.

Vào lúc 07 giờ chiều ngày 06 tháng 5 năm 2012,

Nhằm Ngày 16-4 năm Nhâm Thìn

Tại Khách Sạn Carter Thành Phố New York , Hoa Kỳ

THƯỢNG THỌ 83 TUỔI


Thành Kính Phân Ưu

cùng Bà Trần Đình Trường

và Tang Quyến.

Nguyện cầu Linh Hồn Ông Trần Đình Trường

Sớm Hưởng Nhan THÁNH CHÚA

KÍNH BÁI,
Hội Phụ Nữ Cờ Vàng New England 

Posted in HPNCV/NE, Phân Ưu | Tagged: | 1 Comment »

Chuyện Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải

Posted by Webmaster on May 8, 2012

Trần Bình Nam  – May 7 2012.

Đọc thêm:
Sau một thời gian dài Hà Nội tuyệt đối cách li nhà báo đối kháng Nguyễn Văn Hải, được thế giới bên ngoài biết dưới cái tên rất Việt Nam “Blogger Điếu Cày” để áp lực ông nhận tội “chống phá Nhà nước” không xong, hôm 14-4-2012 Viện Kiểm Sát Nhân Dân thành phố Sài gòn thông cáo đã chuyển cáo trạng và toàn bộ hồ sơ vụ án của Blogger Điếu Cày sang Tòa Án Nhân Dân Sài gòn để ra tòa ngày 15/5 sắp tới. Cùng một hồ sơ, ngoài Blogger Điếu Cày, tòa còn xử 2 nhà báo khác là bà Tạ Phong Tần và ông Phan Thanh Hải.
Theo cáo trạng, cả ba bị can Nguyễn Văn Hải: sinh năm 1952, ngụ tại Quận 3, còn gọi là Hoàng Hải, Hải Điếu Cày; Tạ Phong Tần: sinh năm 1968, quê Bạc Liêu; Phan Thanh Hải: sinh năm 1969, ngụ tại Quận Thủ Đức – Sài gòn đều bị truy tố với tội danh “Tuyên truyền Chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo khoản 2, điều 88, Bộ luật Hình sự năm 1999 được sửa đổi, bổ sung năm 2009.
Blogger Phan Thanh Hải Bản cáo trạng mô tả bà Tạ Phong Tần và nhà báo Phan Thanh Hải đã hợp tác viết bài cho diễn đàn“Câu Lạc bộ Nhà Báo Tự Do” của Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Ngoài ra bà Tạ Phong Tần còn thiết lập blog “Công lý và Sự thật”, và ông Phan Thanh Hải lập Blog “AnhBaSaigon” trong thời gian từ tháng 9/2007 đến tháng 10/2011 đăng tải hằng trăm bài tự viết hoặc lấy từ các diễn đàn khác có nội dung chống phá Nhà nước như phê phán, nói xấu, lên án, kích động quần chúng tham gia đấu tranh thay đổi sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản.
Nhà Báo Phan Thanh Hải 
Theo bản tin của phóng viên lề phải Phạm Dũng viết cho tờ báo “Người Lao Động” Ông Nguyễn Văn Hải nguyên là cựu quân nhân quân đội Cộng sản. Ông bị công an chận bắt nhiều lần trong thời gian từ ngày 9/12/2007 đến ngày 19/1/2008 khi ông tham dự các cuộc biểu tình chống chính sách giành dựt Biển Đông của Trung quốc. Ngày 20/4/2008 công an bắt giam ông để ngăn cản ông tham gia các cuộc biểu tình chống Trung quốc rước đuốc Thế Vận qua Sài gòn ngày 29/4. Và sau đó truy tố ông về tội … trốn thuế nhà. Ngày 10/9/2008 tòa án Sài gòn xử ông 2 năm 6 tháng tù tính từ ngày 20/4/2008 . Ngày 20/10/2010 mãn hạn tù, Hà Nội ghép ông thêm tội “Tuyên truyền Chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” và biệt giam ông ngoài quy định của luật pháp. Bà Dương Thị Tân, vợ ông Nguyễn văn Hải nhiều lần viết thư khiếu nại không được trả lời đến nổi có lúc dư luận tưởng rằng ông đã chết.
Ngày 4/5/2012 các luật sư bào chữa và ba gia đình của Blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Văn Hải nhận được thư thông báo chính thức ngày 15/5 sẽ xử 3 bị can.
Ngay sau đó con trai của ông Điếu Cày gởi thư lên mạng cho biết đã được thăm cha và thông báo một số chi tiết liên quan đến sức khỏe của ông và một số nội dung về vụ án. Sức khỏe ông Nguyễn Văn Hải không được tốt vì thiếu thốn nhất là mắt kém vì trại giam không cho ông dùng kính. Ông Điếu Cày cho biết dù bị giam cách li với gia đình một thời gian dài để áp lực nhận tội ông vẫn không ký nhận bất cứ một tội nào. Ông cảnh giác dư luận và gia đình đừng nghe những gì do công an nói về ông.
Tuy nhiên, một ngày sau khi tống đạt cáo trạng chính quyền thu hồi giấy thông báo và hoãn vụ xử.
Blogger Tạ Phong Tần
Tại sao chính quyền Hà Nội thu hồi lệnh xử ?
Bà Tạ Phong Tần
Có hai lý do làm cho giới chức cao cấp của đảng Cộng sản Việt Nam phải suy nghĩ: Thứ nhất là vụ lên tiếng của tổng thống Obama hôm 3/5 nhân ngày Tự Do Cho Báo Chí Thế Giới (World Press Freedom Day). Bản thông cáo nói rằng tổng thống Obama rất quan tâm đến trường hợp các nhà báo trên thế giới còn bị giam giữ như Mazen Dawrish tai Syria, nhà báo Điếu Cày tại Việt Nam bị bắt từ năm 2008, nhà báo Dawit Isaak tại Eritrea, nhà báo Cesar Ricaurte của Ecuador, nhà báo lưu vong Natalya Radzini của Belarus và Blogger Yoani Sanchez của Cuba luôn luôn sống trong không khí khủng bố và đe dọa.
Lý do thứ hai là vụ ông luật sư Trần Quang Thành (Chen Guangcheng), một nhà đấu tranh cho nhân quyền tạiTrung quốc xin tị nạn tại tòa đại sứ Hoa Kỳ ở Bắc Kinh. Ông Chen người tỉnh Sơn Đông. Con nhà nghèo sinh ra đã mù lòa, lớn lên cố gắng tự học và trở thành luật sư. Ông kiên trì chống chính sách mạnh tay của chính quyền địa phương buộc phá thai và ép phụ nữ chích thuốc vô sinh để thi hành chính sách “một con” của đảng Cộng sản. Cuối năm 2006 ông bị chính quyền Sơn Đông đưa ra tòa phạt 4 năm tù giam. Mãn hạn tù năm 2010 ông bị quản thúc tại gia có công an canh gát như một nhà tù suốt 19 tháng qua. Nhân bà bộ trưởng Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ Hillary Clinton đi Bắc Kinh dự Hội Nghị Chiến Lược và Kinh Tế Song phương (Strategic and Economic Dialogue) ngày 22/4 vừa qua ông trốn khỏi nhà, và trong khi nhảy qua tường vượt thoát ông té gãy chân. Ông cố gắng lết đến chỗ hẹn để được đồng bạn chở lên Bắc Kinh đến tị nạn tại toà đại sứ Hoa Kỳ.
Việc xin tị nạn của ông Chen làm cho Hoa Kỳ lúng túng. Sau 6 ngày dàn xếp, ông đại sứ Hoa Kỳ Gary Locke đích thân đưa ông Chen vào một bệnh viện của Trung quốc và cho biết chính phủ Trung quốc đã đồng ý cho ông Cheng sau khi lành chân được sống tự do và đi học luật. Thế nhưng sau đó ông Cheng nói ông không tin lời hứa của chính phủ Trung quốc, và trách tòa đại sứ Mỹ “mang con bỏ chợ”. Ông ngỏ ý xin đưa vợ con sang Hoa Kỳ tị nạn. Trong khi đó chính phủ Bắc Kinh tố cáo Hoa Kỳ đã xen vào chuyện nội bộ của Trung quốc. Câu chuyện nổ lớn và là một đề tài về sự đàn áp nhân quyền thô bạo trên thế giới của Trung quốc.
Trước thông cáo báo chí của tổng thống Obama và dư luận về vụ ông Cheng, giới chức cao cấp tại Hà Nội thấy mang 3 nhà báo Tạ Phong Tần, Phan thanh Hải và nhất là Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải ra xử lúc này thật không ổn nên tạm gác lại.
Gác lại là phải. Nhưng rồi cũng phải mang ra xử. Với bàn tay của đảng trên đầu của công tố viện, trên cổ của quan tòa, bản án đã bỏ túi rồi. Mọi việc sẽ diễn ra như một vở tuồng. Ông Phan Thanh Hải nhận tội, có đơn xin khoan hồng phạt nhẹ. Bà Tạ Phong Tần và Nguyễn Văn Hải “ngoan cố” không nhận tội thì tính phạt nặng.
Nhưng đối với Blogger Điếu Cày, trong hòan cảnh tế nhị này tôi đề nghị Nhà nước Cộng sản Việt Nam tính một cái án vừa đủ thời gian đảng đã giam giữ ông một cách trái phép rồi trả tự do cho ông ngay sau khi xử thì đó là một thái độ khôn ngoan, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng dù chọn thái độ nào đảng Cộng sản Việt Nam cũng phải trả lời trước công luận về hành động biệt giam ông Nguyễn văn Hải ngoài luật pháp của một Nhà nước tự gọi là “Nhà nước pháp quyền”.
May 7, 2012

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại | Tagged: | Leave a Comment »

Những Chuyện Trong Ngày: Thứ ba, 8-5-2012

Posted by Webmaster on May 8, 2012

Xin bấm vào tựa bài để đọc trọn bài từ nguồn trích dẫn.

RFI Tiếng Việt  –  Một phụ nữ Việt Nam được bổ nhiệm vào chức vụ thẩm phán Liên Bang Mỹ

 Thẩm phán Jacqueline H. Nguyễn (DR)Trọng Nghĩa – Thứ ba 08 Tháng Năm 2012

← Thẩm phán Jacqueline H. Nguyễn (DR)

Với 91 phiếu thuận và 3 phiếu chống, Thượng viện Hoa Kỳ vào hôm qua, 07/05/2012 đã chấp thuận việc bổ nhiệm bà Jacqueline H. Nguyễn vào chức vụ thẩm phán tại Tòa Kháng án Liên bang Khu vực 9. Theo giới quan sát, nữ thẩm phán Việt Nam như vậy đã trở thành một phụ nữ gốc Á châu đầu tiên được cử vào một tòa kháng án liên bang, định chế tư pháp ngay dưới Tối cao Pháp viện.

 Thẩm Phán Jacqueline Nguyễn đã được Tổng Thống Barack Obama đề cử từ tháng 9 năm ngoái, nhưng việc bổ nhiệm vào chức vụ quan trọng này cần phải được Thượng viện Mỹ thông qua.

Sinh trong một gia đình có cha là một đại tá trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa, bà Jacqueline Nguyễn đã cùng với gia đình di tản khỏi Sài Gòn vào năm 1975, tạm cư tại San Diego California một thời gian trước khi đến ở tại khu vực Los Angeles.   Bà tốt nghiệp cử nhân tại đại học Occidental College, nơi cũng có một sinh viên tên là Barack Obama, sau đó đậu tiến sĩ luật tại Đại học UCLA tại California. Thoạt đầu, bà Jacqueline Nguyễn đã làm việc cho một văn phòng luật sư tư nhân (Musick, Peeler & Garrett LLP 1991-1994) trước khi chuyển qua làm việc cho văn phòng Biện lý Los Angeles.

Năm 2002, bà được bổ nhiệm vào Tòa Thượng Thẩm Los Angeles County, và đến năm 2009 cũng chính tổng thống Obama đã đề cử bà làm thẩm phán tòa sơ thẩm liên bang cho trung tâm California.

Xin nhắc lại là Tòa kháng án liên bang là định chế tư pháp ngay dưới Tối Cao Pháp Viện. Khu vực số 9 bao gồm toàn bộ miền Tây nước Mỹ với 9 tiểu bang, trong đó có California, và hai vùng lãnh thổ Guam và Northern Mariana.

ψ

RFA Tiếng Việt  –  GHPGVNTN bị ngăn cản tổ chức Lễ Phật Đản

Quả cầu với dòng chữ Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại lễ đài chùa Quốc Ân.Ý Lan, thông tín viên RFA – 2012-05-06
← Quả cầu với dòng chữ Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại lễ đài chùa Quốc Ân.

Ngày 5.5 là ngày Rằm tháng Tư âm lịch, ngày Đức Phật Thích Ca ra đời. Toàn thể Phật giáo đồ và các quốc gia theo đạo Phật trên thế giới sẽ cử hành long trọng đại lễ Phật Đản.

Thế nhưng tại Việt Nam các chùa viện trực thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) hiện đang gặp khó khăn. Vì theo tin Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế cho biết thì các chùa ở Huế, Đà Nẵng, Phú Yên, Bình Thuận, v.v… đã bị nhà cầm quyền địa phương mời đi làm việc, ngăn cấm tổ chức.

Riêng chùa Giác Minh ờ Đà Nẵng thì mấy năm qua đã bị ngăn cấm tổ chức các lễ lớn như Tết, Phật Đản, Vu Lan. Năm nay tất cả mọi con đường dẫn đến chùa bị phong tỏa. Máy quay phim đặt ở Tổ dân phố đối diện cổng chùa ghi hình bất cứ ai bén mảng đến chùa, với hàng chục công an canh gác.

Không theo chủ trương nhà nước, không được làm lễ

Hòa thượng Thích Thanh Quang, Viện chủ chùa Giác Minh, đồng thời là Chánh Ban đại diện GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng kiêm Tổng thư ký Viện Hóa Đạo, cho biết:

“Tối 28.4.2012 tức ngày 8.4 âm lịch, Ủy ban Nhân dân Phường Bình Thiên, thành phố Đà Nẵng có gởi giấy mời tất cả Tăng Ni trong chùa đến trụ sở Dân phòng trước chùa họp bàn về phát động phong trào An ninh quốc gia. Chúng tôi đã cử Thầy Đồng Lai đến tham dự buổi họp đó. Bước đầu thì họ thông qua tình trạng An ninh quốc gia.

Sau đó có một vị đứng lên nói chùa Giác Minh này không làm theo chủ trương của Nhà nước và theo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, cho nên chính quyền cũng như công an không cho tín đồ đến đó để thắp nhang, lễ Phật hoặc cúng Ông Bà. Nếu cho đồng bào vô thì sợ ông ta (tức Hòa thượng Thích Thanh Quang) sẽ tuyên truyền. Vì vậy cho nên Nhà nước cũng như công an chính quyền không cho tín đồ vào. Đó là lời của Đại đức Thích Đồng Lai về thuật lại.

ψ

Đàn Chim Việt  –  Ông Trương Minh Đức được trả tự do

Việt Hà (RFA) – 03:08:am 06/05/12

← Ông Trương Minh Đức, thành viên đảng Vì Dân, vừa mãn hạn tù 5 năm và đã trở về nhà tại huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương vào sáng ngày hôm nay, 5 tháng 5 năm 2012.

Vào 9 giờ sáng ngày hôm nay, mùng 5 tháng 5 năm 2012, ông Trương Minh Đức, thành viên của đảng Vì Dân, đã được trả tự do sau 5 năm tù.

Trả lời đài Á Châu Tự Do qua điện thoại sau khi về đến nhà, ông Trương Minh Đức cho biết ông rất mừng vì đã được đoàn tụ với vợ con, gia đình. Tuy nhiên ông cho biết tình trạng sức khỏe của mình sau khi ra tù đã bị kém đi do điều kiện giam giữ.

“Nói chung riêng tôi thì sức khỏe bây giờ cũng yếu lắm, nhiều bệnh tật vì điều kiện cầm tù rất khắc nghiệt, môi trường, rồi nơi giam giữ tồi tệ. Họ giam buồng giam quá đông. Cũng giống như những anh chị em đấu tranh dân chủ thì ai về cũng bị bệnh vì môi trường quá khắc nghiệt.”

Tiếp tục đấu tranh cho dân chủ

Ông Đức cho biết trước khi được trả tự do, ông đã được yêu cầu phải ký cam kết ăn năn nhận tội nhưng ông đã không nhận ký cam kết theo mẫu có sẵn của trại giam.

“Riêng tôi ra tù thì họ bắt phải cam kết. Tôi bày tỏ ý nguyện của mình là tôi đấu tranh cho dân chủ nhân quyền và tôi không lùi bước. Cam kết thì họ có khuôn mẫu sẵn, bảo mình thành khẩn nhận lỗi nhưng tôi khước từ vấn đề đó

Tôi bảo là nếu đưa tờ cam kết không có sự sắp đặt của các ông thì tôi sẽ làm. Tôi làm cam kết là tôi vẫn đấu tranh cho dân chủ nhân quyền. Còn bảo tôi là có tội, ăn năn thì từ đầu tới giờ tôi vẫn không chấp nhận điều đó. Bản án của tôi là 5 năm tù là hết sức phi lý. Điều đó tôi đã khẳng định rõ trong nhiều bản cam kết mà hàng quý họ bắt làm bản thu hoạch.”Trong tương lai khi hết bệnh thì sẽ có những bước tiếp theo, nhưng tôi sẽ vẫn viết và nói những cái đúng.

Ông Đức khẳng định 5 năm tù không làm ông nhụt chí và ông sẽ vẫn tiếp tục tham gia viết các bài báo phản ánh sự thật, chống tham nhũng tại Việt Nam.

Posted in Những Chuyện Trong Ngày | Tagged: | Leave a Comment »

Tại sao luật sư mù Trần Quang Thành được gọi là Daredevil?

Posted by Webmaster on May 5, 2012

Nguyễn Bảo Tư

Ngày 21 tháng Tư năm 2012 luật sư mù Trần Quang Thành (Chen Guangcheng -DCVOnline) đã trốn thoát khỏi sự canh gác chặt chẽ của công an Trung Cộng quanh nhà ông tại làng Đông Thạch Cổ (Dongshigu-DCVOnline), huyện Lâm Nghi (Linyi-DCVOnline), tỉnh Sơn Đông (Shandong -DCVOnline). Đến thứ Sáu 27 tháng Tư, tin tức về vụ đào thoát có một không hai này được các báo giấy và báo mạng tại Mỹ đồng loạt tung lên, cho biết ông Trần đã vào được bên trong Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Bắc Kinh. Ngoài những hàng tít bình thường như “Chen Guangcheng Escapes House Arrest” còn có những tít lạ lùng hơn như “Holy Crap, A Chinese Daredevil!” Một người tật nguyền như ông Trần làm sao vượt ngục? Và tại sao người Mỹ lại gọi Trần Quang Thành là “Daredevil”?

Cuộc vượt thoát tài tình

Trần Quang Thành bị mù từ nhỏ, rồi vì mù nên không được vào trường đại học nên phải tự học thành luật sư. Ông bắt đầu lên tiếng bảo vệ quyền của những người nông dân và tàn tật từ năm 1998. Ông Trần cũng đấu tranh cho những phụ nữ bị buộc phải phá thai muộn và triệt sản dưới chính sách một con của nhà cầm quyền Bắc Kinh. Ông bị bắt giam năm 2006 và trả tự do năm 2011. Sau đó ông và gia đình bị quản thúc tại gia trong tình trạng hết sức khắc nghiệt, con gái ông không được đến trường. Công an còn lấy các tấm sắt che bít hết cửa sổ, tịch thu máy điện toán, máy xem DVD, máy chụp hình, đèn bấm, sách vở tài liệu cùng các món sở hữu khác, đồng thời đặt hai máy thu hình bên ngoài nhà. Có khoảng 60 công an canh gác đêm ngày để xua đuổi bất cứ ai muốn đến thăm.  đọc tiếp

Posted in Z đến A, Đời sống quanh ta | Tagged: | Leave a Comment »

Những Chuyện Trong Ngày: Thứ bảy, 5-5-2012

Posted by Webmaster on May 5, 2012

Xin bấm vào tựa bài để đọc trọn bài từ nguồn trích dẫn.

RFA Tiếng Việt  –  CSVN hoãn phiên xử blogger Điếu Cày

Gia Minh, biên tập viên RFA – 2012-05-04

Phiên xử ba bloggers Điếu Cày- Nguyễn Văn Hải, Anh Ba Sài Gòn- Phan Thanh Hải, và Tạ Phong Tần, dự kiến sẽ diễn ra vào ngày 15 tháng 5 tới đây, đã bị hoãn lại.

← Blogger Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải, ảnh chụp trước khi bị bắt. Citizen photo
Trả lời Đài Á Châu Tự Do, cả hai Luật sư Hà Huy Sơn và Nguyễn Quốc Đạt, tham gia bào chữa cho ông Nguyễn Văn Hải, cho biết Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh đã thông báo hoãn phiên xử.Vào lúc 9: 30 tối ngày 4 tháng 5, Luật sư Hà Huy Sơn nói với phóng viên Đài Á Châu Tự Do:

“Buổi sáng họ gửi thông báo cho văn phòng chúng tôi; nhưng đến khoảng ba giờ chiều, thư ký của Tòa gọi điện báo cho tôi biết là phiên xử dự kiến vào ngày 15 tháng 5 sẽ hoãn lại”.

Tin hoãn phiên xử các bloggers này cũng được Luật sư Nguyễn Quốc Đạt – 1 trong 2 luật sư bào chữa cho ông Nguyên Văn Hài xác nhận với RFA.  Trước đó, luật sư Đoàn Thái Duyên Hải tham gia bào chữa cũng như con trai blogger Điếu Cày- Nguyễn Văn Hải cho biếtnhận được thông báo của Tòa án Nhân dân thành phố Hồ Chí Minh là ngày 15 tháng 5 sẽ đưa ba blogger vừa nêu ra xét xử.

Ψ

Dân Làm Báo  –  Điều gì đằng sau quyết định hoãn phiên tòa các Blogger CLB Nhà Báo Tự Do ?

Phạm Viết Bằng (Danlambao) – Bản tin về ngày xét xử các thành viên CLBNBTD được loan tải trên internet sẽ là ngày 15/05/2012 thì một diễn biến mới lại xảy ra: Tòa án lập tức thu hồi quyết định đưa vụ án ra xét xử. Khoảng 04 giờ chiều nay, 04/05, cán bộ công an đích thân đến tận văn phòng các luật sư để thu hồi lại quyết định đưa vụ án ra xét xử do thẩm phán Vũ Phi Long ban hành trước đó. Lý do phía CA đưa ra rất đơn giản: “Thay đổi ngày xét xử” ! Cùng lúc đó thư ký tòa án là ông Hà Đình Lăng thông báo với luật sư và thân nhân của các Blogger là “chưa biết chắc là phiên xử sẽ diễn ra ngày nào”.

Điều này cho thấy ngay đến cả giấy tờ, văn bản quyết định của Tòa án cũng có thể dễ dàng bị CA thu hồi, thậm chí còn bị đem ra làm một thứ công cụ để đánh lừa dư luận.

Posted in Những Chuyện Trong Ngày | Tagged: | Leave a Comment »

“30 tháng 4, có 3 triệu người vui, có 84 triệu người buồn”

Posted by Webmaster on May 5, 2012

Mời đọc bài viết của LÊ PHAN,
con gái của Cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát.
Bà đang là biên tập viên cho đài phát thanh BBC London.
Bài viết cô đọng thấm thía, không chỉ cho người dân Miền Nam
mà là cho người dân Bắc VĂN GIANG đang mất đất, viết cho
những bộ đội Việt Cọng đã chết dưới tay giặc Tàu năm 1979,
bài viết cho các nhà trí thức Miền Bắc như Trần đức Thảo, Trần Độ, Nguyễn Hộ
những kẻ bị lừa cả một đời hy sinh …
Viết cho kẻ dự phần chiến thắng nhưng đã không được dự phần chia của
cướp được. 
Nếu Võ văn Kiệt còn sống chắc  sẽ nói lại là :


” 30 tháng 4, có 3 triệu người vui, có 84 triệu người buồn”


LK30/4/2012
Ðã mấy năm nay rồi tôi không muốn viết và không viết về ngày 30 tháng 4. Không viết bởi sau bao nhiêu năm, những điều mình muốn nói đã nói rồi. Không viết bởi càng viết chỉ càng thấm thía với lời của ông Võ Văn Kiệt, vì mình nằm trong số cả triệu người buồn.
Vả lại, ba mươi mấy năm sau, bây giờ, ở một khía cạnh nào đó, tôi không còn có cảm tưởng mình là người Việt nữa. Việt Nam của tôi là Việt Nam của quá khứ. Việt Nam đó không còn nữa.
Nhưng khổ một nỗi, ở một góc cạnh nào đó Việt Nam vẫn nằm trong tim tôi. Làm sao có thể quên được khi ngày ngày vẫn còn cầm bút viết tiếng Việt, đọc tin tức về Việt Nam và dầu muốn dầu không, vẫn bâng khuâng về đất cũ.
Hôm nọ, ngồi xem những đoạn video được đưa lên Internet về cuộc biểu tình phản đối của người dân ba xã của huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên, rồi sau đó, cũng trong lúc làm tin, chợt được xem một đoạn về phản ứng của miền Nam Việt Nam, cả dân chúng lẫn chính quyền trước việc Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa, tôi bỗng cảm thấy mừng mình là dân miền Nam chứ không phải là dân miền Bắc. Tôi có thể mất nước, phải bỏ xứ mà đi sống tha phương cầu thực và ngày nay nhận đất lạ làm quê hương, nhưng ít nhất tôi không phải sống trong một quốc gia, dưới một chế độ, đã đòi sự hy sinh tột đỉnh của dân mình rồi phản bội.
Ðoạn video mà tôi thấy về Văn Giang là lúc đoàn dân chúng của các xã bị cưỡng chiếm tụ tập về để bảo vệ mảnh vườn của mình. Họ từng đoàn từng lớp kéo nhau đi, tay cầm gậy, cuốc, xẻng. Ðoạn clip khá dài, người quay đứng yên một chỗ, quay đoàn người đi qua. Họ đủ cả, già có, trẻ có, đàn ông có, đàn bà cũng có. Có khá nhiều người đội nón an toàn, một số khá đông phụ nữ khoác thêm một cái khăn ở dưới nón an toàn, trông ra có lẽ cũng có lý vì ít nhất nón an toàn bảo vệ không bị công an đánh bể đầu. Giữa đám nón an toàn hay nón baseball có lác đác một số đội nón cối. Trong số người đội nón cối, có vài người đứng tuổi. Họ đội nón cối, mặc quần áo bộ đội. Có lẽ có thiếu là họ mang quân hàm và huy chương đeo lên ngực. Một vài cái nón cối còn cả lá cờ, rõ ràng là nón của một cựu quân nhân.
Một số trông họ có lẽ là những chiến sĩ đã bị chính quyền gọi nhập ngũ để chống lại xâm lăng của đoàn quân phương Bắc, một số già hơn, có thể đã bị chính quyền gọi nhập ngũ, không phải để bảo vệ tổ quốc, mà để tham gia vào một cuộc chiến tương tàn, một cuộc nội chiến mà trong đó anh em gặp nhau trên bãi chiến trường.
Cuộc chiến tranh Bắc Nam mà ngày 30 tháng 4 là ngày kết thúc, mặc cho chính quyền có khoác cho nó cái áo tuyên truyền gì chăng nữa cũng vẫn là một cuộc nội chiến, người Việt giết người Việt. Như lời ca phản chiến hồi nào có thể “kẻ thù tôi mang áo màu chủ nghĩa” nhưng họ vẫn là người Việt. Và cũng xin đừng bảo tôi sai. Tôi có hai ông chú, một ông là sĩ quan quân đội miền Bắc, một ông là sĩ quan quân đội miền Nam. Cũng may là hai chú tôi chưa từng tham chiến trên cùng  một chiến trường nào cả, chuyện đó hẳn đã xảy ra cho nhiều gia đình trên đất Việt trong những năm chiến tranh.
Ðã ba mươi mấy năm rồi, tôi không còn muốn tranh cãi cho chính nghĩa của miền Nam nữa bởi chuyện đó đã qua rồi, nhưng ngồi nhìn những cựu quân nhân miền Bắc lầm lũi vác gậy đi tranh đấu để bảo vệ mảnh đất, mảnh vườn, kế sinh nhai của mình, tôi bỗng cảm thấy tuy mất nước, xa nhà nhưng vẫn còn không xấu số bằng họ. Họ là những người đã đem hết cả tuổi thơ dâng cho chế độ. Chế độ và đảng cầm quyền đã khởi xướng cuộc chiến tranh Bắc Nam dẫn đến việc cả triệu người ở hai bên chiến tuyến cũng như dân lành gục ngã. Nếu miền Bắc không nhất quyết đòi chiếm miền Nam thì làm gì có chiến tranh.
Nhưng sau khi đòi hỏi sự hy sinh tối thượng đó của người dân dưới quyền cai trị của mình, đảng Cộng sản Việt Nam và những người lãnh đạo chính quyền ở miền Bắc đã thất hứa với nhân dân. Tôi còn nhớ một lần về Việt Nam, một bà thím sau ngày đổi mới, lương công chức không đủ sống, mở một quán bán tạp hóa bên cửa ngách của nhà mình, đã mỉa mai, “Hồi đó các ông ấy bảo ‘Ðánh thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng bằng mười ngày nay’! Bây giờ đã ‘Ðánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào’, vậy mà vẫn không đủ ăn!”
Khác với những năm đó, Việt Nam trong những năm cho đến gần đây quả đã phát triển bằng năm bằng mười lúc trước. Cứ đi về thành phố Hà Nội ngày nay so với Hà Nội của những năm đầu thập niên 1990, khi lần đầu tiên tôi trở về Hà Nội thì cũng thấy rõ sự thay đổi. Có điều những phát triển to lớn đẹp đẽ đó người dân không được chia hưởng. Trong khi ruộng vườn của họ bị chiếm đoạt để xây khu “đô thị mới” EcoPark, một khu hẳn là rất sang trọng vì partner của họ là công ty địa ốc Savills ở Luân Ðôn, một trong những công ty mà nhìn quảng cáo của họ ở Luân Ðôn toàn là nhà cỡ trên một triệu bảng Anh.
Ecopark quảng cáo là “thành phố xanh tươi, cuộc đời trọn vẹn.” Họ quảng cáo “không gian phố trong vườn” và những khu như “Rừng cọ: luxury apartment; Phố Trúc là shopping mall, Vườn Tùng và Vườn Mai: biệt thự detached or semi-detached villas.” Trang quảng cáo của Ecopark mở đầu với một đoạn nhạc thật êm tai. Tiếc thay tiếng nhạc đó không làm át nổi tiếng than khóc của người dân Văn Giang.
Bây giờ tôi mới hiểu cái uất ức và thấm thía cái nỗi đau của những người như ông Trần Ðộ hay Nguyễn Hộ. Họ là những nhà trí thức, mang tuổi trẻ và lý tưởng đi để cứu nước khỏi họa ngoại xâm, rồi để thống nhất đất nước vì đảng cộng sản bảo với họ là không thể để đất nước chia đôi, là miền Nam đang quằn quại trong áp bức của Mỹ Ngụy.
Tôi cũng chưa quên những bà con vào Nam sau 30-4-1975, gom góp một ký đường, vài lon sữa làm quà, tưởng là quý hóa lắm, ai dè miền Nam đâu có thiếu thốn và khổ cực như họ bị đánh lừa. Ðã có những người, thẹn quá, giấu luôn quà, không dám đem ra cho bà con trong Nam nữa.
Tôi cũng vẫn còn chưa quên người anh họ của ông xã tôi, một cán bộ trung kiên, làm việc cho ban tuyên giáo trung ương, ban tuyên truyền của đảng cộng sản, hỏi nhỏ chú em, “Vậy chú có bao nhiêu nợ máu với nhân dân. Nhà cửa này là do Mỹ nó cho đấy à?”
Nhưng cái vỡ mộng khi vào Nam sau năm 1975 có lẽ cũng một phần nào được xoa dịu vì dầu sao cũng là kẻ thắng. Cái vỡ mộng sau đó, khi vào năm 1979, người anh em “môi hở răng lạnh” dạy cho một bài học kinh hồn. Cho đến bây giờ chính quyền Hà Nội vẫn chưa công nhận số tử vong của trận chiến biên giới, cả về quân nhân lẫn thường dân.
Và sau cùng, giọt nước làm đầy ly là khi chính quyền bỏ rơi chủ thuyết, chạy theo “định hướng thị trường” và chỉ còn muốn làm giàu. Thật là đau đớn vì sau cùng họ mới thấy là những gì họ hy sinh cả cuộc đời đã chỉ là những cái bánh vẽ.
Lê Phan

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại | Tagged: | Leave a Comment »

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Những Bước Đi Lùi

Posted by Webmaster on May 4, 2012

 

Tưởng Năng Tiến (RFA Blog) – “Đã qua rồi cái thời người dân chỉ được biết những gì nhà cầm quyền muốn cho họ biết, và không được biết những gì nhà cầm quyền muốn bưng bít, giấu nhẹm bằng cách quản lý chặt chẽ toàn bộ hệ thống báo chí trong nước…”  – Tạ Phong Tần (Thành Viên Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do)
Lâu rồi, có bữa, tôi nghe nhà văn Vũ Thư Hiên (bùi ngùi) nhắc lại một kỷ niệm buồn ở Bất Bạt – Sơn Tây:
“Nơi tôi được đưa đến là một trại giam quân đội… Trên cái bàn gỗ mộc bụi bặm và mốc thếch lăn lóc mấy tờ Quân Đội Nhân dân nhàu nát. Tôi vồ lấy chúng, đọc ngấu nghiến để rồi thừ ra, thất vọng – tin tức trong báo chả nói với tôi điều gì mới.”

“Thời gian không đứng về phía chúng tôi. Những tờ báo giống y như những tờ này tôi đọc hàng ngày, một năm trước. Chúng sẽ giống như thế một năm sau, hoặc nhiều năm sau. Thế giới đã mắc bệnh bại liệt… Ngoài kia vẫn là đêm tối, chưa có gì hứa hẹn bình minh. Mà bây giờ đã là mùa hè năm 1969.”
(Vũ Thư Hiên, Đêm Giữa Ban Ngày. California:Văn Nghệ, 1997).
Khoảng thời gian mà Vũ Thư Hiên vồ vập và đọc ngấu nghiến mấy tờ báo Quân Đội Nhân Dân (rồi “thất vọng” và than rằng ““Thời gian không đứng về phía chúng tôi”) thì một công dân Việt Nam khác vừa mở mắt chào đời. Bà sinh ngày 15 tháng 9 năm 1968. Bốn mươi năm sau, với tư cách là một thành viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, blogger Tạ Phong Tần đã dõng dạc tuyên bố:
“Đã qua rồi cái thời người dân chỉ được biết những gì nhà cầm quyền muốn cho họ biết, và không được biết những gì nhà cầm quyền muốn bưng bít, giấu nhẹm bằng cách quản lý chặt chẽ toàn bộ hệ thống báo chí trong nước…” 

“Khi bạn đưa thông tin lên blog của bạn, tức bạn đã đem sự hiểu biết của bạn truyền tải cho người khác để mọi người cùng được biết, qua đó, mọi người cùng bàn luận, cùng kiểm tra xem, dùng quyền công dân của mình đòi hỏi công chức Nhà nước phải thực hiện đúng chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn mà luật pháp quy định.” 

“Có thể sự hiểu biết của bạn chỉ là một phần nhỏ nào đó trong đời sống xã hội, nhưng nhiều người góp lại sẽ tạo nên một bức tranh hiện thực xã hội hoàn chỉnh. Khi tự mình làm một nhà báo công dân, chính bạn đã góp phần công khai, minh bạch hóa xã hội, cùng chung sức xây dựng một xã hội dân sự cho đất nước chúng ta.”  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại, Tưởng Năng Tiến | Tagged: | Leave a Comment »

30-4 CSVN Hòa Hợp-Nhân Quyền Với Ai?

Posted by Webmaster on May 4, 2012

Pham Tran -April 28, 2012

Mười bảy người bị bắt

Sau 37 năm cai trị cả nước, đảng và nhà nước Cộng sản vẫn chưa biết phải hòa hợp dân tộc và tôn trọng nhân quyền với ai.

Chuyện này không mới nhưng vì đảng muốn mọi người phải hiểu và làm theo ý đảng nên dân và đảng chưa “hòa hợp” được với nhau.Trước tiên hãy nói về vấn đề “hòa hợp dân tộc”.
Từ lâu người CSVN cứ nghĩ rằng họ chỉ cần “hòa hợp” với những người Việt bỏ nước ra đi sau ngày 30 tháng 04 năm 1975 là giải quyết được vấn đề “đòan kết dân tộc”.
Họ quên rằng, nếu đảng và nhà nước chưa “hòa hợp và đòan kết” được với người trong nước thì làm sao mà “hòa hợp” được với người Việt đã phải chạy Cộng sản ra nước ngòai?
Hãy kể ra một số vấn đề nổi cộm đang gây tranh cãi
về trách nhiệm của đảng CSVN từ sau ngày 30-04-1975:

Thứ nhất, là chuyện kẻ thắng cuộc chiến là người Cộng sản vẫn còn coi “kẻ bại trận” dưới Vỹ tuyến 17, hay người miền Nam cũ, không có quyền được hưởng các quyền lợi như những “người của phe mình”. Đến con, cháu của người miền Nam, sanh sau năm 1975, cũng chịu vạ lây kỳ thị trong giáo dục và tìm công ăn việc làm.Thứ hai, không những chỉ có người còn sống mà ngay đến những người đã nằm xuống, dù có công bảo vệ lãnh thổ như 74 chiến sỹ Việt nam Cộng hòa trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược ngày 19 tháng 01 năm 1974 tại quần đảo Hòang Sa vẫn bị coi là “kẻ thù”, không được tưởng nhớ, ghi ơn dù đảng và nhà nước CSVN vẫn ra rả ngày đêm xác nhận Hòang Sa là của Việt Nam.Ngay cả trên 40,000 quân-dân miền Bắc đã bị quân Tầu sát hại trong cuộc chiến biên giới năm 1979 cũng không được tưởng nhớ hàng năm vì nhà nước “sợ mất lòng Tầu”! Đối với 64 binh sỹ quân CSVN tử nạn trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược quần đảo Trường Sa năm 1988, mà các Báo nhà nước được lệnh phải viết bị “tầu lạ” tấn công , hàng năm cũng chỉ được “tưởng nhớ” âm thầm và nhà nước đã cấm không cho tổ chức linh đình, cũng vì sợ “đụng vào chân lồng Tầu Bắc Kinh” !  đọc tiếp

Posted in Z đến A | Leave a Comment »

Tâm Thư Của Ban Tổ Chức Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế Kỳ Thứ 27 Năm 2012 Tại Thành Phố New York.

Posted by Webmaster on May 4, 2012

TÂM THƯ

BAN TỔ CHỨC DIỄN HÀNH VĂN HOÁ QUỐC TẾ

KỲ THỨ 27-2012 TẠI THÀNH PHỐ NEW YORK

Kính thưa Quý Đồng Hương Người Việt Quốc Gia tại khắp nơi trên thế giới:

Chúng tôi vừa nhận được thông báo của Cơ Quan Di Dân QuốcTế (International Immigrant Foundation) tổ chức một cuộc Diễn Hành Văn Hóa QuốcTế trên một đại lộ ở trung tâm thành phố New York, Hoa Kỳ.

Năm nay ngày Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế lần thứ 27-2012 sẽ được tổ chức vào 11 giờ sáng thứ Bảy 23 tháng 6, 2012 trên đại lộ 6th Avenue (Avenue Of Americas, khoảng giữa đường 43th St và 57th St).  đọc tiếp

Posted in Z đến A | Leave a Comment »

Những Chuyện Trong Ngày: Thứ sáu, 4-5-2012

Posted by Webmaster on May 4, 2012

Xin bấm vào tựa bài để đọc trọn bài từ nguồn trích dẫn.

BBC Tiếng Việt  –  Trần Quang Thành ‘được học bổng của Mỹ’

Ông Trần Quang Thành và vợ con sẽ được visa đi MỹCập nhật: 05:28 GMT – thứ sáu, 4 tháng 5, 2012

Ngay sau khi Trung Quốc nói ông Trần Quang Thành có thể làm thủ tục xin du học nước ngoài, Hoa Kỳ tuyên bố cho ông học bổng.

Trong các diễn biến dồn dập xảy đến quanh vụ luật sư khiếm thị Trần Quang Thành chạy vào Đại sứ quán Mỹ tại Bắc Kinh và được đưa ra, tin mới nhất cho hay Hoa Kỳ tặng ông một học bổng du học.

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cho hay trong ngày 4/5 nói họ sẽ nhanh chóng cấp thị thực cho ông Trần và gia đình sang Mỹ.

Họ cũng cho hay một trường đại học ở Mỹ đổ̀ng ý cho ông học bổng.

Trung Quốc nói rằng nhà bất đồng chính kiến khiếm thị Trần Quang Thành có thể làm thủ tục xin du học nước ngoài, một động thái có thể là lối thoát cho khủng hoảng ngoại giao giữa hai nước xung quanh vụ việc của ông Trần.

Tuyên bố của Bộ Ngoại giao Trung Quốc hôm 4/5 cho biết ông Trần có thể “làm thủ tục thông qua các kênh thông thường theo quy định của pháp luật”.

Ψ

Dân Làm Báo  –  Các Blogger Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do sẽ ra tòa ngày 15/05/2012

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn HảiTin mới nhất Dân Làm Báo nhận được cho biết, ba blogger thuộc Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do là anh Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Phan Thanh Hải (AnhBaSG),chị Tạ Phong Tần (Công Lý Sự Thật) sẽ bị đưa ra xét xử phiên sơ thẩm vào lúc 08 giờ sáng ngày 15/05/2012, tại Tòa án Nhân Dân TP. HCM . Cả ba Blogger cùng bị cáo buộc tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN VN”, khoản 2 điều 88, với khung hình phạt nặng nề từ 10 đến 20 năm tù giam.
Đúng như nguồn tin trước đó cung cấp cho Danlambao, về thành phần tiến hành tố tụng trong phiên tòa sắp tới, ngồi ghế chủ tọa phiên tòa vẫn là Thẩm phán Vũ Phi Long, Phó chánh tòa hình sự Tòa án thành phố. Thư ký toàn án là ông Hà Đình Lăng, cán bộ tòa án.
Đại diện Viện Kiểm Sát là ông Nguyễn Quang Vinh, kiểm sát viên Viện kiểm sát TP. HCM. Hội thẩm nhân sẽ là hai ông Bùi Quang Viên, Đặng Phi Công.
Theo quyết định đưa vụ án ra xét xử do thẩm phán Vũ Phi Long ký, phiên tòa sẽ được xét xử công khai tại Trụ sở Tòa án Nhân Dân TP. HCM (địa chỉ: số 131, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Quận 1).
Các luật sư tham gia bào chữa là LS Hà Huy Sơn (VP Luật sư Trần Vũ Hải) bào chữa cho blogger Điếu Cày; LS Nguyễn Quốc Đạt (VP Luật sư La Bàn) bào chữa cho cả hai blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần; LS Nguyễn Thanh Lương (Cty Luật hợp danh Liên Đoàn) bào chữ cho chị Tạ Phong Tần; và LS Đoàn Thái Duyên Hải (VP Luật sư Hải Đoàn) bào chữa cho Blogger Phan Thanh Hải (Anhbasg).
Ψ

LTS (Đàn Chim Việt): Ngày 02 tháng 5 vừa qua, trên tờ báo The Epoch Times, người ta thấy xuất hiện bài báo của tác giả Li Heming có tựa đề “Beijing Leaders Considering End of Communist Rule” nói về một đồng thuận chấp nhận dân chủ của ban lãnh đạo đảng CSTQ hiện đang đuợc thảo luận và sắp được công bố. Dù nguồn tin chưa được xác nhận, chúng tôi cũng xin chuyển ngữ và phổ biến để độc giả tham khảo và theo dõi.

Theo một nguồn tin cấp cao từ Bắc Kinh, Bộ Chính trị lãnh đạo chủ chốt trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đạt đươc bốn điểm đồng thuận sẽ được công bố vào ngày hoặc trong những ngày gần Đại hội Đảng thứ 18. Phương hướng chung của quyết định là Trung Quốc sẽ đi theo con đường dân chủ. Thông tin này đã được lưu hành một cách vội vàng ở Bắc Kinh.

Theo nguồn tin, bốn điểm của sự đồng thuận là:

1. Mọi người từ tất cả các tầng lớp xã hội, các đảng phái chính trị, tổ chức xã hội nên cử đại diện để thành lập một ủy ban chuẩn bị cho một hiến pháp mới. Họ sẽ soạn thảo một hiến pháp mới bảo vệ các quyền của công dân tự do lập hội và các đảng phái chính trị.

2. Sẽ có thông báo Đảng Cộng sản Trung Quốc đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó như là đảng cầm quyền. Đảng viên Đảng sẽ cần phải được tái đăng ký, với sự tự do lựa chọn vào lại Đảng hoặc bỏ đảng.

3. “04 tháng Sáu” Pháp Luân Công, và tất cả các nhóm người bị đàn áp sai lầm trong quá trình cống hiến bản thân để thực hiện dân chủ cho Trung Quốc sẽ được phục hồi và được bồi thường.

4. Quân đội sẽ được quốc hữu hoá.

Tuyên cáo từ nguồn tin không có thể được xác minh, nhưng được cho là một vấn đề thảo luận giữa các lãnh đạo cấp cao. Nguồn tin cũng cho biết rằng một Đảng Dân Chủ đã được thành lập tại Học viện Khoa học Bắc Kinh, và hơn 30 học giả tại Học viện đã tham gia vào phong trào, tạo thành một “Đảng Dân chủ Tự Do của các Khoa học gia Trung Quốc.”

 

Posted in Những Chuyện Trong Ngày | Tagged: | Leave a Comment »

Vô cùng thương tiếc

Posted by Webmaster on May 3, 2012

Không gian tại trụ sở chính của A.P. Møller-Mærsk, tại Copenhagen, Ðan Mạch, hôm Thứ Sáu 20 Tháng Tư như ngừng đọng, nhân viên của hãng đi lại với khuôn mặt khép kín, những lá cờ thường ngày phất phới bay cao được hạ xuống nửa chừng. Chủ hãng và vị lãnh đạo tài ba đáng kính của hãng, ông Maersk Mc-Kinney Moeller, vừa qua đời mấy hôm, hưởng thọ 98 tuổi.

Vô cùng thương tiếc
Trong gian phòng kín hoa tang, một nhóm người Việt cư ngụ tại Arhus theo chân dòng người đến phúng điếu, trịnh trọng khiêng vào một vòng hoa nữa, trên sợi miếng vải tím lớn là hai hàng chữ “Thuyền nhân Việt Nam xin tri ân” và “Vô cùng thương tiếc.”
Ông Maersk Mc-Kinney Moeller, chủ hãng và lãnh đạo tài ba đáng kính của A.P. Møller-Mærsk Moeller, ân nhân của nhiều người tị nạn Việt Nam, vừa qua đời, hưởng thọ 98 tuổi. (Hình: AP)
Ðón tiếp họ, người nhân viên tiếp tân có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cảm động. Hoa của nhóm thuyền nhân Việt Nam không lộng lẫy và lớn so với vòng hoa của những nhân vật và cơ sở quan trọng, nhưng vẻ mặt chân thành và nặng trĩu xúc cảm của họ thì khó ai bì.
Họ là những người đại diện tất cả thuyền nhân Việt Nam và gia đình tại Arhus và khắp Ðan Mạch, đại diện thuyền trưởng Phạm Ngọc Lũy, thuyền trưởng con tàu Trường Xuân, và gần 4,000 thuyền nhân được tàu Clara Maersk cứu vớt năm 1975 trong những giờ phút nguy kịch nhất trên đường vượt biển tìm tự do.
Họ là những người trước kia cùng chịu ơn cứu tử của ông Maersk Mc-Kinney Moeller, và giờ đây chia sẻ một nỗi tiếc thương chung.
Nhìn họ lặng lẽ đến ghi lời phúng điếu vào một cuốn sổ lưu niệm, người nhân viên hãng Maersk chợt nhớ đến tinh thần biết ơn của người Việt Nam, đã từng được ông Thorkild Simonsen, bộ trưởng Bộ Nội Vụ Ðan Mạch ca ngợi, khi ông nói “đất nước Ðan Mạch cứu giúp nhiều giống dân, nhưng chưa ai nói được lời cám ơn như người Việt Nam.”
Nhưng ai có thể quên được ơn cứu tử?
Tiếp xúc với phóng viên người Việt qua điện thoại, bà Mỹ Linh Nguyễn, thuyền nhân trên con tầu Trường Xuân được cứu vớt cách đây 37 năm, và giờ là một nhân viên của hãng A.P. Møller-Mærsk, cho biết “hôm đó nếu không có tàu Clara Maersk đến cứu thì chúng tôi chết hết cả rồi.”
Không chỉ tàu Trường Xuân, mà phần lớn những thuyền nhân Việt Nam đến tị nạn ở Ðan Mạch từng được các tàu chở hàng của công ty hàng hải lớn bậc nhất thế giới này cứu vớt.
Thế nên, tin ông Maersk Mc-Kinney Moeller qua đời được người Việt tị nạn ở khắp Ðan Mạch truyền nhau với nỗi ngậm ngùi, và người ta được ôn lại những hình ảnh khốn cùng và giây phút thoát hiểm xẩy ra cách đây gần bốn thập niên.
Ôn chuyện cũ, người tị nạn nhớ ơn xưa
Trong một buổi họp bạn tại Odense, cách Copenhagen khoảng 150 cây số, chị Minh Thu Nguyễn, 49 tuổi, vượt biên năm 1979, kể lại cảnh được tầu của hãng Maersk vớt, và nhấn mạnh là nếu không may mắn gặp được tàu, có lẽ chị đã vùi thân xuống biển.
Cùng 74 người khác, chị Minh Thu rời bến từ Cam Ranh, trên hai con tầu khác nhau, một chở nước và thức ăn, một chở người. Chưa ra đến cửa biển, tàu chở lương thực bị bắt lại, tàu chở người tiếp tục đi.
Vòng hoa phúng điếu ông Maersk Mc-Kinney Moeller, của người Việt tị nạn tại Ðan Mạch. (Hình: Mỹ Linh Nguyễn cung cấp)
Sau 14 ngày lênh đênh trên biển, hết thức ăn, hết nước, mọi người trên tầu gần như chết lả. Ðang lúc tuyệt vọng, một máy bay trực thăng bay vòng vòng trên không quăng xuống một cái chai. Chị Minh Thu nói còn nhớ rõ người trên tầu lúc đó nhôn nhao tìm cách vớt chai, mở ra thì trong có miếng giấy viết hỏi tàu đang đi về hướng nào, có phải là thuyền nhân không, và nếu cần cấp cứu thì đốt khói.
Trong giây phút cực kỳ tuyệt vọng, cái chai, miếng giấy, và chiếc trực thăng không biết của nước nào, là biểu hiện cho nguồn hy vọng duy nhất, hay đúng hơn, một phép lạ.
Một người biết tiếng Anh trên tàu nhanh chóng viết lại một tờ giấy khác bỏ vào lọ, cho biết mọi người sắp lả vì đói khát. Trong khi đó, thuyền trưởng của con tàu tị nạn dùng bánh xe và quần áo đốt lên thành chữ “SOS.”
Sau những vòng khói um tùm, và vài cái chai được vớt lên thả xuống, và không đầy 2 tiếng đồng hồ sau, chiếc tầu của Maersk xuất hiện, đến gần.
Thủy thủ đoàn trên tàu Maersk thả thang dây xuống, nhưng mọi người yếu lả không ai lên nổi, thế là họ lại leo xuống đỡ từng người lên. Vớt xong người cuối cùng, thủy thủ đoàn Maersk đập vỡ thuyền cho chìm xuống biển.
“Chỉ trễ một ngày nữa là chết hết!” Chị Minh Thu nói.
Ông Hà Văn Thành, một dân cư khác của Odense, cho biết ông vượt biên năm 1981, vài ngày sau Tết, chen chúc cùng 87 người khác trên chiếc thuyền dài 11 thước.
Lênh đênh 6 ngày, thuyền ông Thành ra đến hải phận quốc tế thì khoang chứa nước bị nước mặn ngấm vào. Nguy kịch, thuyền trưởng liên tục gửi tín hiệu xin cấp cứu, gặp hơn 20 tầu, nhưng không tàu nào chịu vớt.
Ông Thành kể rằng sáng hôm đó hết sạch không còn một giọt nước, những người yếu sức lờ đờ nửa mê nửa tỉnh. Riêng ông, và có lúc chợt thấy một chiếc tàu to, rồi lại không thấy, nên tưởng mình bị choáng váng. Một lúc sau định thần, mới thấy là thuyền đang bị sóng nhồi, và lúc sóng đưa thuyền lên cao thì thấy tầu lớn, lúc xuống thấp lại không thấy nữa.
Tàu đến gần hơn, chữ “Maersk” cũng hiện rõ dần. Thuyền trưởng và một số thanh niên tìm được ở đâu ra miếng vải lớn, viết chữ “Water” rồi căng lên. Sau này nói chuyện mới biết tàu mang tên Maersk thấy thuyền tị nạn, nhưng vẫn ở xa theo dõi từ 8 giờ sáng. Mười hai giờ trưa, tầu đến gần hơn, thả ống nước xuống, mọi người lấy nước từ ống đổ vào đầy các sô. Thuyền trưởng tầu Maersk giới thiệu họ là tầu Ðan Mạch bảo rằng sắp có bão rất lớn, thuyền nhỏ không thể sống sót, nên bắt đầu xúc tiến việc vớt hết người tị nạn lên tầu.
“Vớt hết người xong họ chia đàn ông và đàn bà ra hai phòng riêng, cho tắm rửa rồi cho ăn liền.” Ông Thành kể, rồi cười: “Lúc đó tôi tự hỏi không biết sao tầu họ có nhiều buồng tắm thế!”
Gần 4,000 người tị nạn Việt Nam của tầu Trường Xuân được vớt lên tầu của hãng Maersk vào Tháng Năm, 1975. (Hình: Mỹ Linh Nguyễn cung cấp)
Ðược tàu của hãng Maersk cứu sống còn có ông Nguyễn Kim Hải, cũng vượt biên với khoảng 80 người khác trên một con thuyền mong manh, được tị nạn ở Ðan Mạch lúc mới 29 tuổi, sau này làm kiến trúc sư hàng hải và làm việc thiết kế cho hãng A.P. Mợller-Mỉrsk suốt 5 năm trời.
Qua điện thoại, ông Hải cho biết lý do theo ngành này, và làm cho hãng, là để trả ơn.
“Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây. Lúc xưa vượt biên tôi tưởng chết rồi, nhưng nhờ lòng tốt của ông Maersk Mc-Kinney Moeller mà được sống, nên tôi muốn hiến mình cho ngành hàng hải, biết đâu sau này mình cứu được người khác,” ông Hải chia sẻ.
Ông Maersk Mc-Kinney Moeller qua đời để lại biết bao nhiêu tiếc thương. Ðám tang ông có cả gia đình của hoàng gia Ðan Mạch đến dự.
Ở nước ngoài, ông là người đầu tiên không phải người Mỹ được vào Hội Ðồng Quản Trị của công ty IBM, vị trí ông giữ vững trong vòng 14 năm. Ở trong nước, ông được trao danh tước “Danish Order of the Elephant,” một tước vị mà chỉ một vài người Ðan Mạch không thuộc hoàng gia, hay không phải là quốc trưởng, được có vinh hạnh khoác lấy.
Dưới sự lãnh đạo của ông, từ một vị trí khiêm nhường, AP Moller-Maersk Group trở thành công ty có gần 117,000 nhân viên, làm việc ở hơn 130 quốc gia.
Nhưng thật ra, dù ông chỉ là một người bình thường, ơn cứu mạng của ông vẫn được người Việt tị nạn tại Ðan Mạch mãi mãi khắc ghi.
Hà Giang

Posted in Người Việt - Nước Việt, Z đến A, Đời sống quanh ta | Leave a Comment »

Đằng Sau Ly Cà Phê

Posted by Webmaster on May 3, 2012

Tác giả : Anthony Hưng Cao – Việt Báo

Tác giả sinh trong một gia đình gốc quân y VNCH, Năm 1988, khi 19 tuổi, mới định cư tại vùng Little Saigon theo diện bảo lãnh đoàn tụ. Sau 7 năm vừa làm vừa học, ông tốt nghiệp bác sĩ nha khoa, và  hiện  hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007, ông đã nhận giải danh dự năm 2008. Hai năm sau, thêm giải Tác Giả Xuất Sắc 2010, với hồi ký “My Life” chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa,  Hưng Cao còn là người viết văn, soạn nhạc và từng là chủ tịch câu lạc bộ Tình Nghệ Sĩ.Bài mới của tác gia được ghi là “Viết bên ly cà phê McDonalds, một ngày tháng Tư buồn.”

Ly Cà Phê McDonalds…

Vừa bước ra khỏi phi cơ sau chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ từ Paris đến Los Angeles, tôi đã làm cho cả gia đình phải ngạc nhiên khi tôi cố tìm cho bằng được một tiệm McDonalds ngay trong phi trường để mua một ly… cà phê đen.Tôi nhâm nhi ly cà phê còn đang bốc khói và tận hưởng hương vị thơm tho của ly cà phê như vừa tìm lại được hương vị của … người yêu sau bao năm trời xa cách.Lúc đó nếu có ai tình cờ đi ngang qua và biết tôi mới trở về sau chuyến đi đến một đất nước với thủ đô được mệnh danh là kinh đô ánh sáng, với những cung điện nguy nga, với con sông Seine êm đềm đã đi vào bao áng thơ văn, với vườn hoa Luxembourg, và nhất là với những quán cà phê nổi danh khắp thế giới như Les Deux Magots, Café de Flore, Café de la Paix, v.v., có lẽ họ sẽ rất ngạc nhiên khi thấy tôi vừa đặt chân xuống phi trường, lại vội vã đi tìm ly cà phê chỉ đáng giá có hơn một đô la mà thôi!

Có điều gì quyến rũ đằng sau ly cà phê McDonalds đến như vậy?Những ngày lang thang trong vai khách du lịch trên những đường phố Paris, tôi nghe bạn bè nói rằng phải vào thử những ly cà phê “cao sang”, danh bất hư truyền, ở những quán cà phê như đã kể trên, tôi cũng mon men vào uống thử cho biết vì tôi vốn là đệ tử của nữ thần có hương vị đăng đắng này. Nhưng rồi hết quán này tới tiệm nọ, những ly cà phê của Paris vẫn không làm thay đổi được tấm lòng chung thủy của tôi với “nàng cà phê” McDonalds.

Hương vị của cà phê Paris cái thì quá đậm đặc, cái thì quá đắng làm tôi không thể nào thích được.Tôi hy vọng người dân Pháp sẽ không có thành kiến với tôi vì dù những ly cà phê với những nhãn hiệu trứ danh vẫn không làm tôi yêu thích nổi hương vị cà phê của Pháp quốc. Mặc dầu những quán cà phê được xây cất ở những vị trí thật đẹp với lối kiến trúc thật nên thơ, nhưng tôi vẫn không quen mắt với cảnh những người Pháp ngồi uống cà phê hàng giờ ngắm ông đi qua bà đi lại.  Người dân Pháp vốn có truyền thống thích hưởng thụ như lời kể của bạn tôi, nên cứ đến mùa hè là thành phố Paris như vắng vẻ hẳn đi vì mọi người kéo nhau đi nghỉ hè ở những vùng biển miền Nam nước Pháp.Người Pháp chỉ đi làm có 32 tiếng đồng hồ một tuần, nên chắc chắn là họ có nhiều thời gian để ngồi nhẩn nha bên ly cà phê. Nhìn họ mà tôi thấy thương cho người dân xứ Mỹ của tôi vừa uống cà phê, vừa phải lái xe chạy bạt mạng đến sở làm vì sợ trễ giờ.

Còn có điều gì nữa không đằng sau ly cà phê McDonalds mà nó đã làm cho tôi tương tư sau mấy tuần lễ đi xa? Xin thưa là có.  

Ly cà phê và tôi đã gắn bó với nhau như những đôi bạn thân từ những ngày chân ướt chân ráo đến Mỹ. Thời sinh viên lúc tôi còn đi làm phụ việc ở chợ trời vào những ngày cuối tuần, một hôm tôi được ông chủ cao hứng mua tặng cho một ly cà phê McDonalds. Rồi từ đó, ly cà phê và tôi đã trở thành đôi bạn tri kỷ và bản thân tôi cũng bị hương vị của “nàng” làm cho tôi bị “Mỹ hóa” từ lúc nào cũng không hay. Năm tháng trôi qua, “nàng” đã có mặt bên tôi từ những ngày còn học ở trường đại học cộng đồng đến lúc tôi lên trường nha khoa.Học trò, nhất là học trò Việt Nam tị nạn như bọn tôi thì luôn luôn bị bệnh thiếu ngủ. Hết vùi đầu vô bài vở ở trường, rồi ngoài giờ học, tôi lại phải đi làm thêm bán thời gian để có tiền mua sách vở, nên cơn bệnh thiếu ngủ lúc nào cũng rình rập, hành hạ tôi. Những lúc đó, ly cà phê đã trở thành vị thần hộ mệnh cho tôi. Nhiều lần, tôi lén đem “nàng” vào trong thư viện của trường, nơi cấm kỵ của “đồ ăn và nước uống”. Tuy nhiên, tôi rất khó mà giấu được ly cà phê vì “nàng” lúc nào cũng toả ra hương thơm làm tỉnh táo bao chàng sinh viên si… ngủ hơn si tình đang ngồi ở những bàn cạnh bên. Tội nghiệp bà quản thủ thư viện, sau nhiều lần cảnh cáo tôi về tội mang cà phê vào trong thư viện, nhưng rồi bà cũng phải lờ đi cho tôi vì chắc bà thà ngửi mùi cà phê còn hơn phải ái ngại nhìn cảnh tôi ngủ vùi đầu trên quyển sách.Cứ thế mà “nàng” và tôi đã đi bên nhau qua bao nhiêu năm tháng, đã cứu sống tôi với nhiều lần suýt ngủ gục bên tay lái trên freeway đến chỗ làm hay tới trường.Rồi cho đến ngày tôi ra trường, “nàng” vẫn là người bạn thuỷ chung.Thật ra, có lần tôi nghe lời một đứa bạn, bảo tôi thử uống những lon Coke bán trong những vending machine đặt trong trường vì có nhiều chất caffein trong thứ nước uống này.Tuy nhiên, tôi không thích uống thứ nước đường có nhiều gas này, và chúng cũng không làm tôi tỉnh táo được bao nhiêu, nên một thời gian ngắn sau đó, tôi cũng trở lại với “nàng”.”Nàng” vẫn vui vẻ đón nhận lại tôi mà không chút phàn nàn, không đắng hơn vì hờn dỗi, mà cũng chẳng ngọt ngào hơn thêm được chút nào.

Ly Cà Phê Tiệm Donuts…

Sau khi ra trường, tôi mở phòng mạch trong một khu thương mại khá sầm uất, cách không xa khu Little Saigon bao nhiêu. Cũng như phần lớn các khu thương mại khác, khu này cũng không thể thiếu ba “cư dân” chính là một tiệm giặt đồ, một tiệm nail và một tiệm bán donuts.  Tôi không muốn lạm bàn về các tiệm nail, phần lớn do người Việt làm chủ, vì tôi biết đã có nhiều bài viết về sự cần cù, nhẫn nại của người Việt tị nạn với rất nhiều gương thành công từ những tiệm này. Nếu có ai đó làm con số thống kê, chắc chắn sẽ có một con số không nhỏ những kỹ sư, bác sĩ người Việt Nam thuộc thế hệ thứ hai được nuôi nấng và thành đạt nhờ vào những bàn tay lao động vất vả, cần cù và hy sinh của những đấng sinh thành xuất thân từ ngành nghề này.Trong bài viết này, tôi muốn nói đến tiệm bán donuts trong khu thương mại vì nó có liên quan đến đề tài “ly cà phê” của tôi.Thật ra thì tiệm McDonalds cũng cách chỗ phòng mạch của tôi không xa, và thuận tiện hơn cho tôi vì tôi có thể ung dung đón lấy ly cà phi để nhâm nhi khi lái xe qua ngõ “drive – thru” mà tôi không cần phải bước ra khỏi xe để đón “nàng”, nhất là trong những ngày mưa gió.Nhưng từ khi tình cờ ghé vào mua hộp donuts cho nhân viên, tôi gặp người chủ tiệm, một người phụ nữ Châu Á đã luống tuổi.Bà là người gốc Cambodia và có thể nói bập bẹ dăm ba câu tiếng Việt để xã giao với tôi.Tiếng Anh của bà không rành, và tôi thấy bà rất tội nghiệp khi luôn miệng hỏi khách với mỗi một chữ “And…?” kéo dài sau khi khách hàng hỏi mua một món gì đó.Ý bà muốn hỏi họ muốn mua thêm gì nữa không.

Vài lần trở lại sau đó, tôi được biết thêm về hoàn cảnh của bà.Cả gia đình bà sống nhờ vào tiệm donut vì ông chồng đang bị bệnh nặng và hai đứa con vừa mới bước vào đại học. Nghề bán donut mà phần lớn người Cambodian làm chủ những cửa tiệm donut cũng cực khổ không thua gì nghề làm nail của người Việt Nam.Họ phải dậy từ sáng sớm để chuẩn bị nhào bột,làm bánh, nướng bánh, v.v.Từ khi biết được hoàn cảnh đáng thương của gia đình bà, tôi đành từ giã ly cà phê McDonalds đã theo tôi trong suốt bao nhiêu năm tháng từ lúc còn đi học đến khi ra trường, để đến tiệm donut mua ủng hộ cho bà.  Mãi đến mấy năm sau đó, khi chồng của bà qua đời và mấy đứa con ra trường, bà sang lại tiệm cho một người khác.Tiệm thay đổi chủ và cách tiếp đãi và cách pha cà phê của người chủ mới cũng không được như bà lúc trước.Mỗi lần vào tiệm, tôi nhớ tiếng “And…?” kéo dài của bà, nhớ đôi mắt thâm quần vì mất ngủ và sau đó, tôi không còn trở lại tiệm Donuts đó nữa mà trở lại với ly cà phê McDonalds ngày xưa.Tất nhiên, “nàng” vẫn chung thủy chờ tôi như ngày xưa tôi đã dám nghe lời bạn bè cả gan bỏ “nàng” để theo nàng Coke lạnh lùng (vì nằm trong vending machine).

Ly Cà Phê ViệtTrên Đất Mỹ…

Chúng ta đi, mang theo quê hương.Chúng ta mang theo luôn cả những tập quán và thói quen chỉ người Việt mới có, đến xứ người.Ly cà phê cũng cùng chung số phận này.Những quán cà phê theo kiểu Việt Nam được mọc lên khắp nơi, hầu như bất cứ chỗ nào có mặt người Việt.Dù trưởng thành ở Việt Nam và đến Mỹ ở tuổi gần 20, tôi vẫn không thể nào quen được cảnh những anh chàng thanh niên trẻ tuổi ngồi tụm năm tụm bảy bên những ly cà phê hàng giờ đồng hồ, hoặc la ó, cãi vã bên những bàn cờ tướng.Khói thuốc lá thì nồng nặc dù đã có lệnh cấm hút thuốc trong những cửa tiệm.Chưa kể những tiệm cà phê Việt Nam với những cô tiếp viên đã làm tốn bao nhiêu bút mực của những phóng viên người bản xứ đến lấy tin vì … thấy lạ mắt và có thành phố đã phải ra lệnh cấm ăn mặc quá hở hang của những cô tiếp đãi viên vì thiếu thuần phong mỹ tục.Vì chút lợi lộc trước mắt của một số chủ quán, hình ảnh của ly cà phê của người Việt tị nạn cũng đã phải chịu ít nhiều tai tiếng.Tất nhiên, bên cạnh những tiệm cà phê với lối kinh doanh “đầy sáng tạo” như vậy, vẫn có những tiệm cà phê rất chuyên nghiệp.Tuy nhiên,không biết có mấy ai trong chúng ta tự hỏi tại sao những quán cà phê của người Việt Nam trên đất Mỹ vẫn rất hiếm thấy có những cặp tình nhân đưa nhau đến làm điểm hẹn hò?Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi tôi đưa người bạn đời, lúc đó chúng tôi chưa lập gia đình, vào trong một quán cà phê Việt Nam.Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng tôi vì chắc không có ai “dại dột” dẫn bạn gái vào quán cà phê như tôi.Kể từ đó, chúng tôi không còn hẹn hò trong quán cà phê nữa.Chẳng bù cho những cửa tiệm cà phê của Mỹ, như Starbucks chẳng hạn, vẫn còn đậm nét hình ảnh thật dễ thương với những cô cậu học trò bên những chiếc laptop hay vùi đầu bên những trang sách.Đó đây trong quán, chúng ta thường bắt gặp những người khách rất lịch sự, từ những công sở ghé đến nhâm nhi ly cà phê tìm một ít phút thư giản trong giờ nghỉ hay có những người hẹn nhau đến để bàn công việc làm ăn, v.v.Có lẽ vì cách kinh doanh trong một khung cảnh lịch sự và ấm cúng như vậy mà cà phê Starbucks đã trở thành một thương hiệu rất nổi tiếng với nhiều cửa hàng mọc lên trên khắp nước Mỹ và ở một số quốc gia khác. Viết đến đây, tôi nghĩ rằng chắc sẽ có người cho tôi bị “Mỹ hóa”, hay theo xu hướng ngoại lai.Nhưng tôi thiết nghĩ, nếu đó là một điều hay và là một gương thành công, thì cũng đáng cho chúng ta học hỏi lắm chứ.Gần đây, cũng có những thương hiệu của người Việt như Lee Sandwiches, có lẽ cũng đã học hỏi được hình thức kinh doanh này, nên đã rất thành công với nhiều cửa tiệm được mở ra ở nhiều nơi trên nước Mỹ.Tuy nhiên, tôi chỉ tiếc rằng trong những tiệm này, ly cà phê vẫn kèm theo những ổ bánh mỳ và những món ăn Việt nam, nên chưa hoàn toàn tạo ra một nơi để khách dừng chân có thể thưởng thức một ly cà phê Việt Nam hoàn toàn trong một khung cảnh đầy hương vị…cà phê mà thôi.Chắc chắn trong tương lai, những ly cà phê của người Việt trên đất Mỹ sẽ được các thế hệ trẻ tạo cho một chỗ đứng ngang hàng với những cửa tiệm như Starbucks của Mỹ.Lúc đó biết đâu chừng, tôi sẽ phải một lần nữa rời xa “nàng” cà phê McDonalds của tôi vì đâu đó trong tôi, chắc chắn vẫn còn là người Việt Nam và vẫn muốn tìm về những gì gần gũi thân thương của cội nguồn.

Ly Cà Phê Ở Quê Hương… 

Nhắc đến cội nguồn, chúng ta vẫn thấy nhan nhản những sản phẩm cà phê được bày bán trong các chợ của người Việt với những nhãn hiệu được chế biến từ trong nước.Tuy nhiên, khi đọc những bài báo viết về những cách thức sản xuất cũng như chất lượng của những sản phẩm này, cá nhân tôi rất e ngại mua về dùng dù rằng đó là những sản phẩm của Việt Nam.

Trong một chuyến đi làm công tác thiện nguyện với một phái đoàn y nha dược cách đây khoảng sáu năm, tôi tình cờ gặp lại một người bạn học cũ trên một con đường của thành phố Sài Gòn.Người bạn mời tôi vào một quán cà phê có tên “Trung Nguyên” với lời giới thiệu rất tự hào, “Cà phê số một của Việt Nam đó nhe!”. Vì tò mò và nể bạn, tôi cũng vào uống thử cho biết dù tôi không lạ gì với nhãn hiệu này vì chúng vẫn được bày bán ở khắp các chợ Việt Nam trên đất Mỹ.

Cảm giác của tôi khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên dường như thể tôi vừa uống một thứ nước đắng thật nhạt nhẽo.Có lẽ vì đằng sau ly cà phê đó, tôi thấy cả một quê hương Việt Nam của tôi vẫn còn đắm chìm trong nghèo khó, với những em bé bệnh đau, tật nguyền không có mấy ai quan tâm, thương xót.  Những kẻ giàu sang, lắm của nhiều tiền vì có địa vị, chức tước, quyền thế vẫn ung dung ăn chơi hưởng thụ, và dửng dưng trước những cảnh đời khó khăn nghèo đói của những người đồng hương của họ đang hiện diện xung quanh.Những tên con ông cháu cha vẫn ung dung tiêu tiền như nước hàng đêm ở những vũ trường hay nhà hàng sang trọng trong khi những cô gái từ miền quê phải bán mình hay cam chịu làm vợ cho những kẻ không cùng chủng tộc và sống vất vưởng tha hương nơi quê chồng. Vẫn có những em bé không đủ tiền để đến trường nên phải sống lây lất bên vỉa hè giúp gia đình tìm kế sinh nhai bằng cách bán những tờ vé số.Và còn biết bao nhiêu cảnh đời đau khổ và oan ức khác của người dân bị cướp đất,cướp nhà, và có lẽ cuộc đời của họ còn đen hơn cả ly cà phê mà tôi đang cầm ở trên tay.Thử hỏi làm sao tôi có thể để lòng mình thanh thản để ngồi nhâm nhi ly cà phê trong một quán cà phê Trung Nguyên với cái vẻ bề ngoài sang trọng đầy giả tạo đến trơ trẻn này.

Còn bao nhiêu đắng cay đằng sau những ly cà phê ở quê hương tôi? Từ chuyến đi đó đến nay, tôi đã nguyện với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ trở về cho đến khi nào quê hương Việt Nam không còn bóng ma cộng sản đã gây ra bao nhiêu cảnh tang tóc đau thương cho quê hương, cho đồng bào của tôi.

Ngày ấy, chắc chắn ly cà phê sẽ ngon hơn và tràn đầy hương vị nghĩa tình. Riêng tôi, tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn  ly cà phê McDonalds đã luôn ở bên tôi từ những ngày đầu khi đến Mỹ.

Anthony Hưng Cao

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại, Z đến A | Leave a Comment »

Phản cách mạng đã rõ ràng!

Posted by Webmaster on May 3, 2012

Dân Làm Báo – Lê Hiền Đức
Qua việc “tích cực”, “hăng hái” tham gia các vụ cưỡng chế, thu hồi đất đai đối với người dân, những lực lượng mang danh “Uỷ ban nhân dân”, “Công an nhân dân”, “Quân đội nhân dân”, “Viện kiểm sát nhân dân”, “Toà án nhân dân”… ở Việt Nam đã nghiền nát, phá sạch, đốt sạch chữ “nhân dân” trong cái tên của chúng.

Nhưng chúng chỉ thủ tiêu được chữ “nhân dân” trong cái tên chúng mang mà thôi còn nhân dân thì đời đời bất diệt. Chẳng kẻ nào có thể chống lại ý chí và nguyện vọng của nhân dân. Các vụ cưỡng chế, thu hồi đất đai ở Tiên Lãng và ở Văn Giang cho thấy tại Việt Nam, mâu thuẫn giữa người dân với kẻ rắp tâm ăn cướp đất đai, tài sản của họ đã lên tới đỉnh điểm, đã tới mức không thể dung hoà.  đọc tiếp

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả trong nước | Tagged: | Leave a Comment »

VN gần chót bảng về tự do báo chí

Posted by Webmaster on May 3, 2012

Freedom House đánh giá báo chí Việt Nam bị Đảng kiểm soát sâu rộngBBC Tiếng Việt – Cập nhật: 11:37 GMT – thứ ba, 1 tháng 5, 2012

 Freedom House đánh giá báo chí Việt Nam bị Đảng kiểm soát sâu rộng

Việt Nam xếp gần cuối bảng trong tổng số 197 nước được khảo sát về tự do báo chí trên toàn thế giới, theo phúc trình thường niên của tổ chức Freedom House (Ngôi nhà tự do) được công bố thứ Ba ngày 1/5.

Theo đó, nước này đồng hạng với các nước Bahrain, Lào, Ả Rập Saudi và Somalia ở vị trí 182.

Tính trong tổng số 197 nước thì nền tự do báo chí của Việt Nam chỉ xếp trên Miến Điện, Trung Quốc, Syria, Cuba, Guinea xích đạo, Iran, Belarus, Eritrea, Uzbekistan, Turkmenistan và Bắc Hàn.

Phúc trình của Freedom House, tổ chức có trụ sở tại Washington, phân loại các quốc gia ra làm ba nhóm: có tự do, tự do một phần và hoàn toàn không có tự do báo chí.

Việt Nam nằm trong nhóm nước không có tự do báo chí vốn chiếm 30% tổng số các quốc gia được khảo sát.

Bản phúc trình này được đưa ra chỉ 2 ngày trước Ngày tự do báo chí thế giới do Liên Hiệp Quốc đánh dấu vào ngày thứ Năm 3/5.

Nếu tính theo khu vực châu Á-Thái Bình Dương thì Việt Nam chỉ đứng trước Miến Điện, Trung Quốc và Bắc Hàn và đồng hạng với nước láng giềng cộng sản Lào.

“Khu vực châu Á có quốc gia đội sổ, Bắc Hàn, cũng như một vài quốc gia hạn chế truyền thông khác như Trung Quốc, Lào và Việt Nam,” bản phúc trình viết.

“Tất cả những quốc gia này đều có sự kiểm soát báo chí sâu rộng của Đảng và Nhà nước.”

Trung Quốc và Miến Điện

Bản phúc trình này đề cập kỹ đến trường hợp của Trung Quốc, quốc gia lớn nhưng xếp hạng kém về tự do báo chí.

“Chính quyền (Trung Quốc) ngăn chặn truyền thông đưa tin về các cuộc nổi dậy của người dân tại Trung Đông và Bắc Phi, tiếp tục phong tỏa các mạng xã hội nước ngoài như Twitter và thắt chặt kiểm soát với các bài báo điều tra vào trước thời điểm nhạy cảm chuyển giao lãnh đạo vào năm 2012,” bản phúc trình viết.

Mặc dù có số lượng lớn báo chí, Việt Nam vẫn bị đánh giá là không có tự do báo chí← Mặc dù có số lượng lớn báo chí, Việt Nam vẫn bị đánh giá là không có tự do báo chí

“Các chỉ thị chi tiết của Đảng cộng sản mà các biên tập nhận được mỗi ngày cũng hạn chế đưa các tin liên quan đến bệnh tật, các thảm họa môi trường, những tù nhân bị chết khi đang bị cảnh sát giam giữ và chính sách đối ngoại cũng như các vấn đề khác.”

Bản phúc trình cũng cho biết trong thời gian qua hàng chục cây viết và các nhà hoạt động thu hút đông đảo cộng đồng Internet đã bị mất tích, bị tra tấn khi giam giữ và trong một số trường hợp bị kết án nhiều năm tù sau khi nhiều thông điệp ẩn danh lan truyền trên mạng kêu gọi làm một cuộc cách mạng giống như Tunisia ở Trung Quốc.

Riêng về trường hợp Miến Điện, nước từng đứng áp chót trong cuộc khảo sát cách đây hai năm, Freedom House đánh giá nước này đã có sự cởi mở quan trọng vào năm 2011 và nhờ đó điểm số về tự do báo chí của họ cũng được cải thiện nhiều.

Các diễn biến tích cực ở nước này, theo bản phúc trình, bao gồm thả các cây viết blog bị cầm tù, nới lỏng kiểm duyệt, các vụ việc sách nhiễu hoặc tấn công nhà báo giảm nhiều, sự gia tăng số lượng báo chí tư nhân và việc một số nhà báo lưu vong có thể trở về nước.

Hoa Kỳ xuống hạng

Trên phạm vi toàn cầu, ba quốc gia thuộc bán đảo Scandinavia là Phần Lan, Na Uy và Thụy Điển là những nước có nền báo chí tự do nhất trên thế giới.

Hầu hết các quốc gia nắm giữ những vị trí đầu trên bảng xếp hạng đến từ châu Âu.

Hoa Kỳ bị đánh tụt xuống hạng 22 trong năm nay do cách hành xử mạnh tay của cảnh sát nước này đối với các nhà báo đưa tin về các cuộc biểu tình phản đối ‘Chiếm phố Wall’ trong năm 2011, Freedom House cho biết.

Trước đó, hồi tháng Giêng năm nay thì tổ chức Nhà báo không biên giới cũng giảm thứ hạng của Hoa Kỳ từ 20 xuống đến vị trí 47 về tự do báo chí cũng với lý do tương tự.

Ý là trường hợp quốc gia Tây Âu hiếm hoi không nằm trong nhóm có tự do báo chí.

Nhà báo Hoàng Khương báo Tuổi Trẻ← Một số nhà báo Việt Nam đã vướng vòng lao lý (Nhà báo Hoàng Khương của Tuổi Trẻ)

Freedom House đánh giá Ý chỉ ‘có tự do phần nào’ do ảnh hưởng sâu rộng của cựu Thủ tướng Silvio Berlusconi đối với truyền thông.

Trong khi đó, cuộc cách mạng Mùa xuân Ả Rập đã giải phóng cho báo chí ở một số nước như Ai Cập, Tunisia và Libya.

“Môi trường báo chí vừa được mở ra ở các quốc gia như Tunisia và Libya… có vai trò trọng yếu đối với tương lai phát triển dân chủ ở khu vực và cần phải được bảo vệ và nuôi dưỡng,” Chủ tịch Freedom House David J. Kramer nói.

Trong tổng số 197 quốc gia được khảo sát, có 66 nước được xếp hạng ‘có tự do’, 72 nước ‘tự do một phần’ và 59 nước ‘không có tự do báo chí’.

Tuy nhiên, do sự hiện diện của Trung Quốc, một trong những quốc gia đàn áp báo chí tinh vi nhất, nên tính trên bình diện toàn cầu thì có đến 40,5% dân số thế giới sống trong môi trường không có tự do báo chí so với 14,5% dân số ở chiều ngược lại.

Freedom House là một tổ chức phi chính phủ có trụ sở ở Hoa Kỳ được thành lập vào năm 1941 chuyên tiến hành các hoạt động nghiên cứu và cổ súy dân chủ, tự do chính trị và nhân quyền.

Bản phúc trình cũng lưu ý xu hướng báo chí ngày càng tự do trên thế giới thể hiện trong các kết quả khảo sát qua từng năm: số lượng quốc gia bị đánh giá là không tự do đã giảm từ 86 vào năm 1981 xuống còn 59 nước vào năm 2011.

Posted in Người Việt - Nước Việt, Tác giả hải ngoại | Tagged: , | Leave a Comment »